Chương 119
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
4a1eea1a12a9ff43bec308c190c42f6a1cd844ab6199b-3vH6NR_fw658
“Tên không gian này là Càn Khôn giới”
An Dương kéo tay Mộ Lê Thần, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, bọn họ đã từ bên cạnh con suối đứng giữa sơn lâm.
Mộ Lê Thần phóng tinh thần lực mới phát hiện nơi này là một ngọn núi, chính là ngọn núi lớn nhất sau khi không gian thăng cấp xuất hiện.
Khung cảnh ở đây thật giống thời điểm an bình lúc trước, khiến Mộ Lê Thần vốn quen nhìn những mảng tang thi thực vật cùng biến dị thực vật trải rộng mà có chút cảm thán.
Mộ Lê Thần hỏi: “Tới chỗ này làm gì?”
An Dương chỉ thần bí cười, cũng không trả lời Mộ Lê Thần, mà kéo hắn đi sâu vào sơn lâm, chỉ với vài bước này, bọn họ liền giống như tiến vào một nơi khác, cảnh tượng trước mắt nhất thời đại biến.
Sơn lâm không thấy, trước mặt bọn họ lại là một tòa cung điện nhỏ, cổ xưa lại thâm sâu trầm lặng, khiến từ đáy lòng mỗi người sinh ra một loại cảm giác kính sợ.
Mộ Lê Thần khiếp sợ nhìn cung điện trước mắt: “Đây là……”
An Dương ngửa đầu nhìn cổng ra vào cung điện, nói: “Đây là cung điện truyền thừa.”
“Cung điện truyền thừa?” Mộ Lê Thần sửng sốt, âm điệu cuối còn tăng lên cao “Chẳng lẽ viên ngọc trên vòng cổ không chỉ là một không gian linh bảo, mà còn là linh bảo truyền thừa?”
Quá mức sửng sốt, tâm tình Mộ Lê Thần ngược lại cực kỳ hoan hỉ, còn có nhiều hơn một phần lo lắng về bất ngờ này.
An Dương cười nói: “Tên không gian này là Càn Khôn giới, là một thế giới nhỏ biệt lập mà đan đế vì các chủng thảo dược cố ý sáng lập nên, bởi vậy mọi thứ anh gieo trồng ở đây đều rất dễ dàng sống sót, sinh trưởng cũng rất nhanh.
Con suối kia chính là nơi phát ra linh khí của không gian, nếu không phải em hợp hai hạch tâm làm một, linh khí bên trong Càn Khôn giới sớm muộn gì cũng có một ngày tiêu hao sạch, sẽ không khác gì không gian trữ vật bình thường.”
Càn Khôn giới cùng không gian trữ vật bình thường khác nhau ở chỗ, nó có rất nhiều linh khí, có thể thu nhận vật sống, có thể gieo trồng, mà không gian trữ vật bình thường chỉ có thể thu nhận vật chết, người cũng không thể tiến vào.
Bởi vậy giá trị giữ hai thứ đó chênh lệch rất lớn.
Mộ Lê Thần nghe cũng không để ý, hắn chỉ chú ý tới hai chữ ‘Đan đế’: “Bên trong truyền thừa này chẳng lẽ là truyền thừa của đan đế?”
An Dương gật đầu, nói: “Không sai, là truyền thừa của đan đế.”
An Dương dẫn Mộ Lê Thần cùng tiến vào cung điện.
Tòa cung điện này rất nhỏ, bên trong cũng rất trống trải, liếc mắt nhìn liền có thể thu hết bài trí ở đây vào đáy mắt.
Trừ một ít ngọn đèn không bao giờ tắt, cũng chỉ có một bếp lò lớn đặt ở trung tâm cung điện, bếp lò này thậm chí so với bọn hắn còn muốn cao gấp đôi.
Toàn bộ cung điện cũng chỉ có bếp lò này dễ khiến người ta chú ý, hai người đương nhiên đi đến bên cạnh bếp lò cẩn thận nhìn, lại không phát hiện nó có chỗ nào đặc biệt, cũng không tìm được phương pháp nhận truyền thừa.
Theo lý thuyết, muốn nhận truyền thừa trong linh bảo truyền thừa, hẳn là chỉ cần làm chủ linh bảo truyền thừa là có thể, nhưng không gian trong viên ngọc trên vòng cổ Mộ Lê Thần sớm đã cho nó nhận chủ, hạch tâm không gian cũng đã hợp lại.
Nói cách khác, truyền thừa này khẳng định là có, chỉ là bọn hắn không biết dùng biện pháp gì nhận truyền thừa.
Mộ Lê Thần thở dài nói: “Nếu chúng ta hiểu một chút thủ đoạn của luyện đan sư thì tốt rồi.”
Luyện đan sư cực kỳ tôn quý, vào thời đại tu chân mấy vạn năm trước, một luyện đan đại sư đi đến chỗ nào cũng đều có vô số cao thủ tôn kính, thậm chí không thiếu lão tổ ở kỳ Độ Kiếp đều vì có thể cầu được một quả Độ Kiếp đan trong tay luyện đan đại sư mà không tiếc đi làm bảo tiêu cho người ta.
Chẳng qua tư chất luyện đan không phải ai cũng có, bởi vậy luyện đan sư phi thường hiếm có, trong truyền thừa Huyết Ma tôn giả của Mộ Lê Thần, mặc dù có nhắc qua cách đối phó khi gặp phải luyện đan sư, nhưng cùng chỉ là một câu nói: ‘Có thể không đụng vào thì đừng đụng vào, nếu đụng vào sẽ lập tức sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, không bằng lập tức chạy trốn, mai danh ẩn tích.’
Bởi vậy, có thể thấy được luyện đan sư giống như một tổ ong vò vẽ, dám đụng chạm đến hắn liền có thể tìm vô số cao thủ đuổi giết ngươi.
Huyết Ma tôn giả chưa bao giờ cùng luyện đan sư giao thủ, cho nên luyện đan sư có loại thủ đoạn gì, trong truyền thừa của Mộ Lê Thần không nói qua.
Mộ Lê Thần cùng An Dương đối với chức nghiệp của luyện đan sư xem như hoàn toàn không biết gì cả.
Hai người ở trong cung điện đi tới đi lui, những nơi có thể lật đều lật lên hết mà cũng không phát hiện cơ quan huyền ảo gì, cuối cùng hai người chỉ có thể vây quanh bếp lò ở trung tâm cung điện mà nghiên cứu.
Cả người An Dương ghé sát vào bên trên bếp lò nhìn vào trong, cẩn thận nghiên cứu hoa văn bên trong, mà cũng không có phát hiện gì, thất vọng não nề đang muốn rời khỏi, kết quả không cẩn thận sảy chân rớt vào.
Mộ Lê Thần nhìn An Dương té vào trong bếp lò, không khỏi bật cười, sao An Dương lại không cẩn thận như vậy chứ?
Kết quả Mộ Lê Thần đợi một lúc lâu sau cũng không thấy An Dương bò ra, sắc mặt chợt biến, cái gì cũng không kịp nghĩ đã nhảy vào bếp lò theo An Dương.
Lúc Mộ Lê Thần nhảy vào, mới biết được An Dương vì sao rơi vào cũng không thấy bò lên.
Bởi vì thứ bên trong bếp lò có một loại lực hấp dẫn phi thường lớn, kéo hắn không ngừng rơi xuống, căn bản là không thể đi lên, thậm chí càng rơi càng sâu, Mộ Lê Thần rơi một hồi lâu vẫn chưa chạm đất, mà xung quanh đều là sương trắng mông lung, không thể nhìn rõ xung quanh có gì.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Mộ Lê Thần có cảm giác bếp lò lớn như vậy, vươn tay khẳng định vẫn có thể chạm vào thành lò, sau đó sẽ có điểm tựa mượn lực.
Chỉ là hắn vươn tay ra xa cỡ nào cũng không chạm tới, hoàn toàn rỗng tuếch.
Mộ Lê Thần phát hiện, hắn đây không giống như rơi vào cái lò chỉ cao bằng hai người, hơn mười người cũng có thể té xuống chỗ này mà chưa lấp đầy, hơn nữa còn giống như đang ở trong không trung rơi hoài rơi hoài cũng không chạm tới mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên trên lại chỉ nhìn thấy sương trắng dày đặc, những thứ