Chương 133
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
large (2).jpg
“Đám người Hứa Dịch Ngôn rốt cuộc cũng bắt đầu hành động.”
An Dương và Mộ Lê Thần ở phía trước dẫn đường, theo đường cũ đưa hai người Hứa Dịch Ngôn trở ra, đóng kín cửa thông đạo trước mặt bọn họ.
Sau đó hai bên đứng khách sáo vài câu rồi mới rời đi.
Nhưng An Dương và Mộ Lê Thần không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người Hứa Dịch Ngôn rời đi.
Giọng Mộ Lê Thần từ trong áo choàng truyền ra, có chút rầu rĩ: “Sắp xếp tốt hết rồi sao?”
An Dương cười nói: “Đương nhiên, cam đoan sẽ khiến nhóm người kia đủ mệt.”
Mộ Lê Thần gật gật đầu, nghĩ đến sẽ không lâu sau sẽ đi X thị, nói: “Lần này đi X thị chỉ có hai chúng ta sao?”
An Dương nói: “Hai chúng ta là đủ rồi, quá nhiều người đi hao tổn nhân lực không nói, vạn nhất bại lộ thân phận của em làm sao được?”
Người của căn cứ X thị nếu biết thân phận Mộ Lê Thần còn có thể trực tiếp xử lý bọn họ, nếu người của B thị mà biết, tuy rằng cũng có thể xử lý, nhưng cái khó là sẽ tổn thất nhân lực.
Cho nên không mang ai theo là tốt nhất.
Mộ Lê Thần cũng hiểu được thực lực của bản thân và An Dương đều đã cường đại.
Hơn nữa, sau lưng hắn còn vô số tang thi, dù cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có thể trốn vào Càn Khôn giới của An Dương, không cần phải mang một đám dị năng giả yếu ớt đi cùng.
Hai người đã tính toán tốt chuyện tương lai rồi trở lại bên trong căn phòng nhỏ nát, tiến vào Càn Khôn giới, thoải mái hưởng thụ thế giới của hai người.
Về phần nhóm người căn cứ X thị kia đang gấp đến độ bốc hỏa vì thứ dược nọ hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, An Dương cùng Mộ Lê Thần đi ra, phát hiện trong căn cứ không có động tĩnh đặc biệt gì, đám X thị thật đúng là biết nhẫn nhịn.
Bất quá bọn họ cũng biết rõ, Hứa Dịch Ngôn không có khả năng vừa mới xem dược xong liền động thủ, nếu như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này sao?!
Hứa Dịch Ngôn nói với An Dương muốn ở B thị đại khái một tháng, mà thời gian một tháng này đủ cho bọn họ lập mưu và hành động.
Nửa tháng đầu tiên, các dị năng giả căn cứ X thị mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo, thật giống như đến B thị du lịch, chỉ là đám người đó đi đi dạo dạo một hồi lại dạo đến khu vực lân cận sở nghiên cứu, nhất là cứ nhằm vào xung quanh nơi thông đạo của sở nghiên cứu mà lắc lư đi tới đi lui.
An Dương và Mộ Lê Thần đều ra vẻ không biết, mặc kệ bọn họ, chỉ an bài thêm người ở lối vào chờ bọn họ lắc lư đi tới, thủ vệ ở nơi đó sẽ đuổi bọn họ đi.
Nghiên cứu địa hình nửa tháng, đám người Hứa Dịch Ngôn rốt cuộc cũng bắt đầu hành động.
Mộ Lê Thần và An Dương thư thái nghỉ ngơi tu luyện trong Càn Khôn giới.
Ngày hôm sau khi bọn họ ra ngoài, liền nhận được tin tức sở nghiên cứu bị tập kích.
Bất quá may mắn không có bất cứ tổn thất nào, chỉ là hỏng mất mấy cái dụng cụ, tu sửa một chút còn có thể dùng.
An Dương và Mộ Lê Thần nhìn nhau, sau đó bọn họ liền đi tìm Hứa Dịch Ngôn ‘chia buồn’ một phen.
Đại khái là có tật giật mình, Hứa Dịch Ngôn vừa nghe nói An Dương đến đây, nhất thời ra ngoài nghênh đón, không dám chậm trễ.
An Dương sau khi vào cửa, cũng không đề cấp đến chuyện của sở nghiên cứu tối hôm qua, chỉ tỏ vẻ quan tâm tới bọn họ: “Hứa thiếu ở trong này đã quen chưa? Điều kiện đơn sơ thật ngại quá.”
Hứa Dịch Ngôn đương nhiên không có khả năng nói hắn ở đây đơn sơ đến mức mỗi ngày đều không ngủ an ổn nổi, chỉ có thể cười: “Nói gì vậy!? Hiện tại là mạt thế, điều kiện gian khổ, sao có thể còn giống như trước tận thế chú trọng chuyện hưởng thụ chứ?”
Tươi cười trên mặt An Dương không biến, nhưng trong lòng cực kì khinh bỉ hắn, Nói dễ nghe nhỉ, kỳ thật ý nói là điều kiện rất gian khổ nên không hài lòng chứ gì.
Bất quá Hứa Dịch Ngôn dù sao cũng không nói thẳng, cho nên An Dương cũng dứt khoát làm bộ như không có nghe ra ý tứ của hắn, còn đối với giác ngộ của hắn mà tán thưởng, cuối cùng lại mịt mờ tỏ vẻ: Nếu mấy người cảm thấy không thể chú trọng chuyện hưởng thụ vậy tôi đây cứ để mấy người ở vầy luôn đi, cho quen ha.
Thiếu chút nữa đã làm Hứa Dịch Ngôn tức đến mức sắc mặt thay đổi liên tục.
**********************************
Lần này An Dương tới đây, chẳng qua là để diễn trò.
Sở nghiên cứu ngầm bị đánh lén, hắn vốn phải hoài nghi đám người Hứa Dịch Ngôn nhất, cho nên hắn tới nơi này thử phản ứng của Hứa Dịch Ngôn, hắn không đến Hứa Dịch Ngôn mới cảm thấy kỳ quái.
Vì không để Hứa Dịch Ngôn phát hiện, cho nên An Dương tận lực biểu hiện phản ứng bình thường.
Dù sao cũng không có tổn thất, hắn cũng không có chứng cớ chứng minh đám người Hứa Dịch Ngôn ra tay, cho nên Hứa Dịch Ngôn căn bản sẽ không xé rách da mặt với hắn.
An Dương