Chương 26
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
f56b5f708484ce3938500415954a2c8d6b3535d85c7fa-tycCH8_fw658
“Phía dưới là một mảnh tối đen, rõ ràng chỉ cao có hai mươi ba tầng lầu, vậy mà trong màn đêm dày đặc, lại phảng phất như địa ngục thâm uyên.”
Lúc Mộ Lê Thần lạnh lẽo nhìn đến, Tống Nghị liền không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh chạy từ gót chân lên sau gáy, trái tim phảng phất như bị một bàn tay nắm lấy, cảm thấy không thể thở nổi.
Chỉ đến khi hắn đem ánh mắt như đang nhìn người chết kia thu lại mới miễn cưỡng ngẩng đầu, cố gắng nói thẳng, không muốn thua trước khí thế của người này.
Tống Nghị lại không biết bản thân đang đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu ưỡn ngực tựa như một tên hề chỉ biết cậy mạnh trông thật buồn cười.
Ai nấy đều thấy được nỗi sợ của hắn đối với Mộ Lê Thần.
Tống Nghị cảm giác đầu lưỡi khô khốc, nói chuyện không lưu loát nổi: “Tôi… tôi muốn nói… Chúng ta có tám người, hai gian phòng ngủ cùng một thư phòng căn bản không đủ.
Có thể hay không… hai người có thể hay không…”
Để thêm một người ở cùng?
Chỉ là đoạn cuối câu nói kia hắn không kịp có cơ hội nói ra.
Mộ Lê Thần đã trực tiếp phóng ra một đạo phong nhận, bay sượt qua đầu Tống Nghị, tóc trên đỉnh đầu hắn bị cắt đứt rơi xuống lả tả.
Tống Nghị run rẩy đưa tay lên sờ sờ đỉnh đầu, chỉ cảm thấy một mảnh bóng loáng, hiển nhiên là do cường độ cùng góc độ mà Mộ Lê Thần xuống tay là thập phần chuẩn xác, chỉ cạo đi của hắn một mảnh tóc, không một chút thương tổn làm hắn chảy máu.
Loại hành động như vậy, so với trực tiếp làm hắn bị thương càng làm người ta sợ hãi.
Mộ Lê Thần nhướn mi, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Hiện tại anh cảm thấy ba gian phòng kia không đủ cho tám người?”
Tống Nghị da mặt hơi run run, kéo ra một nụ cười vặn vẹo: “Đủ… đủ…..
ba phòng rất đủ…”
Hắn làm sao dám nói không đủ chứ?!
Bằng không đạo phong nhận tiếp theo nhất định không phải gọt đi một mảnh tóc của hắn mà là gọt đi một mảnh đầu của hắn.
Tống Vũ nhìn anh hai ‘Địa Trung Hải’* của mình, tình cảm đối với Mộ Lê Thần triệt để tiêu biến, nam nhân hỉ nộ vô thường này không phải người cô có thể vọng tưởng.
(* Đây là cách nói dành cho mấy người bị hói một mảng tóc a~~ Zombie cũng không biết dịch làm sao nên để nguyên luôn)
Mộ Lê Thần mang ánh mắt khinh thường lạnh lùng đảo qua Mộ Lê Dật vừa rồi còn muốn rục rịch, sau đó liền kéo An Dương vào phòng ngủ.
Mộ Lê Dật toàn thân lạnh lẽo, cảm thấy trong lòng phiền muộn một phen.
Loại ánh mắt khinh thường kia… dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì lại đem loại ánh mắt đó nhìn mình?
Càng nghĩ trong lòng càng hận, sợ hãi lúc trước của Mộ Lê Dật dần dần bị lửa giận cùng ghen ghét thiêu đốt, ánh mắt thối độc cứ như vậy nhìn chằm chằm phiến cửa phòng đóng lại.
Hắn nhìn thoáng qua Tống Nghị đang ngồi bệt trên ghế, nhớ tới lúc người này khi cứu hắn đã dùng một loại thủ đoạn rất quỷ dị, trong mắt hắn chợt loé lên một tia trầm tư.
Có lẽ….
người này có thể dùng được….
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần không quản đám người bên ngoài phân chia ai ngủ giường nào mà nháo lên thành một đoàn, hắn nhìn nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, nói với An Dương: “Cậu nghĩ ngơi đi.”
An Dương vốn đang nghĩ có thể cùng Mộ Lê Thần ở chung phòng, thậm chí còn được ngủ chung giường mà hưng phấn, nhưng nghe đến câu này, vội vàng hỏi: “Vậy còn cậu?”
Hắn cho rằng Mộ Lê Thần không muốn cùng hắn ngủ chung một giường, nói thêm một câu: “Nếu cậu không thích ngủ chung, tôi ngủ dưới đất cũng được mà.”
Mộ Lê Thần lắc lắc đầu: “Cậu hiểu nhầm rồi, ý tôi là hôm nay tôi sẽ không ngủ.”
An Dương nhíu mày: “Không ngủ? Không phải lúc trên xe cậu rất mệt sao? Hơn nữa hôm qua cậu thức lái xe cả ngày, người sắt cũng không chịu nổi đâu!”
Mộ Lê Thần là tang thi hoàng, kỳ thật, một điểm mệt mỏi đều không có, lúc trước nói mệt cũng chỉ là thuận miệng tìm một cái cớ mà thôi.
“Đêm nay tôi ra ngoài có chút chuyện, tôi muốn đi tìm gia gia một chút.”
Mộ Lê Thần vừa nói vừa chỉ ra khung cửa sổ lớn trong phòng.
An Dương lúc này mới sáng tỏ: “Gia gia còn đi cùng với chúng ta sao?”
Hắn còn tưởng Mộ Lê Thần giải phóng Mộ gia gia rồi, dù sao Mộ gia gia cũng là tang thi.
Mộ Lê Thần nói: “Đúng vậy.”
Mộ gia gia là tang thi, sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng không cảm thấy chán ghét, cho nên đối với mệnh lệnh của Mộ Lê Thần, ngày đêm không ngừng đi theo lộ trình của bọn họ, không bị bỏ lại phía sau.
Không riêng gì Mộ gia gia, còn có những tang thi ở N thị bị Mộ Lê Thần khống chế, cũng dựa vào mệnh lệnh mà đi theo đoàn xe.
Nếu lúc này thiết bị vệ tinh quân dụng của Trương Duệ Bá vẫn còn tác dụng liền có thể phát hiện, phía sau bọn họ không xa bao nhiêu là một đám tang thi dày đặc, ước chừng mấy ngàn con.
Chỉ tiếc ở mạt thế, vệ tinh cái gì cũng không dùng được nữa, các công cụ truyền thông đều vô dụng.
Cho nên trừ Mộ Lê Thần, những người khác hoàn toàn không biết đi phía sau mình là một đàn tang thi hàng nghìn con.
Ngay cả An Dương cũng chỉ vừa mới biết Mộ gia gia đi theo phía sau.
Trong thanh âm hắn mang theo chút không dám tin: “Gia gia vẫn chạy theo sau chúng ta sao?”
Mộ Lê Thần thấy trong mắt An Dương vì gia gia mà đau lòng, cảm thấy rất vừa lòng, độ hảo cảm với An Dương lại tăng một tầng.
Còn cái đám bạch nhãn lang kia đối với Mộ gia gia một câu cũng không thèm hỏi.
Mộ Lê Thần nói: “Gia gia đã là tang thi, sẽ không thấy mệt mỏi.”
An Dương lúc này mới nhớ đến tang thi không biết đau đớn cũng không biết mệt: “Gia gia hiện tại ở đâu nhỉ? Hay là tôi đi cùng cậu tìm gia gia?”
Mộ lê Thần từ chối: “Tôi đi một mình được rồi.”
Mộ gia gia hiện tại đang đi cùng mấy ngàn cái tang thi, nếu mang theo An Dương, khẳng định sẽ bị phát hiện.
An Dương thấy Mộ Lê Thần hạ