Chương 35
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhkyc4a95f4e45957e7b4bf6d38cb5097b4eaab90f0d370d0-LkrBEf_fw658
“Mộ Lê Thần nhíu mày.
Màu móng vuốt dần thay đổi, biến thành một màu trắng sữa thuần túy, sau đó hung hăng đâm vào giữa thân cây.”
Nay khoảng cảnh giữa hắn và A Thần giống như càng đuổi càng xa!
An Dương lúc này mới hiểu rõ.
Hắn vẫn cho rằng, cho dù A Thần trở thành tang thi, hắn vẫn có thể như trước chọn ở bên cạnh bảo hộ cho A Thần.
Thế nhưng…
An Dương tinh thần buộc chặt nhìn chằm chằm con nhện biến dị đang biến lớn biến nhỏ đung đưa trên cây, hắn biết rõ thân ảnh Mộ Lê Thần phía trước đang dần dần biến mất, mà hắn thì không có biện pháp nhìn lần cuối.
Bởi vì chỉ cần hắn sơ suất, liền bị con nhện biến dị cấp ba này giết chết.
Sau khi Mộ Lê Thần trở thành tang thi, hắn dẫn đàn tang thi đi qua đủ loại địa phương nguy hiểm, tỷ như khu rừng vô số biến dị thú hay những thành phố tang thi tràn ngập.
An Dương đi theo phía sau hắn vạn phần nguy hiểm.
Đơn giản bởi vì An Dương là nhân loại.
Khóe miệng An Dương nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, mặc dù hắn có không gian trên sợi dây chuyền làm đường lui bảo mệnh, nhưng cự ly giữa hắn và Mộ Lê Thần càng ngày càng xa.
Thẳng cho đến lúc hắn bị con nhện biến dị này cản chân, triệt để mất dấu Mộ Lê Thần.
An Dương vận động dị năng chuẩn bị phát động.
Hắn lúc này là dị năng giả cấp ba, nhưng phải chống lại một con nhện biến dị đã là cao giai cấp ba sắp đột phá cấp bốn, hắn không nắm chắc được phần thắng.
Vốn dĩ, biến dị thú cùng cấp so với nhân loại còn lợi hại hơn, huống chi nó vốn cao cấp hơn hắn.
Trốn vào không gian? An Dương không muốn.
Bởi vì nhện biến dị khác so với biến dị thú, nếu hắn tiến vào không gian, nó sẽ phi thường kiên nhẫn ngồi dệt tơ chờ hắn bên ngoài, hắn có trốn trong không gian nửa năm nó cũng không chịu rời đi.
Mà thời gian dài như vậy, hắn đợi không nổi.
Hắn còn muốn đi theo hướng kia, tiếp tục đuổi theo A Thần.
Hơn nữa, hắn không muốn cứ hở ra gặp một chút nguy hiểm liền chui vào không gian, đối với việc tăng cường năng lực không có lợi.
Con nhện biến dị cao giai cấp ba mặc dù khó giải quyết chút, hắn không nói là nắm chắc phần thắng, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng.
Bởi vậy, chỉ có giết chết con nhện biến dị này mới là phương pháp tốt nhất để hắn có thể tiếp tục lên đường tìm kiếm A Thần.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần không biết An Dương ở xa xa vẫn đi theo mình, lúc này, mục đích của hắn là đi vào thâm sơn cùng cốc.
Trừ thú cưỡi Ngao tạng ra, thủ hạ của hắn đều giao hết cho Mộ gia gia, để bọn nó du đãng bên ngoài một thôn trang.
Về phần có vài lần để tụi nó vào trong một thôn trang có người sống, như vậy cũng chỉ có thể xem như bọn họ xui xẻo .
Ánh mắt Mộ Lê Thần nóng rực nhìn về phía vùng núi phương Đông, hắn cảm thấy, ở bên trong vùng núi rừng kia, có thứ gì đó làm hắn phi thường khao khát.
Loại khát vọng này cơ hồ còn khiến trái tim đã sớm ngừng đập của hắn nhảy lên một nhịp.
Kiếp trước, hắn cũng từng cảm nhận được loại cảm giác này, bất quá không phải ở đây.
Khi đó hắn hộ tống người nhà Mộ gia đến căn cứ B thị, trên đường đi qua một con sông, liền cảm thấy trong sông có một vật gì đó hấp dẫn hắn.
Loại hấp dẫn này rất mãnh liệt, giống như một thằng nhóc khi nhìn thấy người mình thầm mến vậy.
Nhưng loại hấp dẫn này cũng không giống ma túy khiến kẻ nghiện không thể kháng cự.
Bởi vì lúc trước hắn một mực quan tâm người nhà Mộ gia, nên không thèm để ý đến cảm giác hấp dẫn này, chỉ nghĩ chờ khi hắn đưa người nhà đến căn cứ an toàn rồi tính sau.
Đáng tiếc, kiếp trước hắn không có cơ hội tính sau.
May mà lão Thiên gia còn tốt bụng cho hắn cơ hội lần thứ hai.
Nhưng mà hắn còn chưa nghĩ đến chuyện này, bởi vì hắn bây giờ còn cách con sông lớn đó quá xa.
Cho nên điểm đầu tiên của chuyến hành trình này là căn cứ H tỉnh.
Không nghĩ rằng, trên đường đi hắn đã cảm giác được loại hấp dẫn này.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mảnh rừng này đã bị con người khai phá.
Nhưng sau lần nhật thực thứ hai, thực vật đã bắt đầu từ từ tiến hóa, dấu vết của con người khai phá đã biến mất không còn.
Trước tận thế chỉ có cây cối chừng mười mấy năm, bây giờ thoạt nhìn, giống như những đại thụ trăm ngàn tuổi.
So với rừng nguyên sinh còn muốn rậm rạp hơn nhiều.
Mộ Lê Thần dùng Phong hệ dị năng nâng mình lên, nhẹ nhàng đi trong rừng.
Bốn phía đều tối như mực, một tia nắng cũng không thể xuyên qua những tán lá dày đặc.
Mặt đất dưới chân rất sạch sẽ, không có lấy một chiếc lá rụng.
Một khu rừng mà như vậy quả thật rất quỷ dị.
Mộ Lê Thần cũng không quá ngạc nhiên.
Bởi vì nhóm thực vật đang bắt đầu hấp thu chất dinh dưỡng để tiến hóa, bất cứ thứ gì từ thi thể động vật đến mẩu lá rụng cũng là dinh dưỡng tẩm bổ cho chúng nó.
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực cảm ứng, dọc đường đi gặp phải bất cứ thực vật yêu dị tươi tốt nào hắn đều diệt trừ.
Lực sát thương của thực vật biến dị đối với tang thi rất ghê gớm.
Chúng nó biến dị sau căn bản không sợ lây nhiễm virus tang thi, thậm chí có vài loài thực vật biến dị chuyên môn ăn tang thi.
May là nhật thực lần thứ ba còn chưa tới, bằng không đám biến dị thực vật này có thêm năng lực công kích sẽ mang đến cho hắn phiền toái lớn.
Trong khu rừng không rõ ngày hay đêm này, Mộ Lê Thần cũng không biết mình đã đi bao lâu, tang thi động vật gặp dọc đường không dám tấn công hắn, chỉ có biến dị thú cấp sáu thỉnh thoảng đến uy hiếp Ngao tạng.
Vốn dĩ thực vật biến dị là thứ nguy hiểm nhất, nhưng bọn chúng vẫn còn trong quá trình tiến hóa, vẫn chưa có đủ năng lực tấn công.
Cho nên Mộ Lê Thần mới thuận lợi tiến vào nơi quan trọng nhất khu rừng.
Hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đó là một cây đại thụ cực kỳ to lớn.
Mộ Lê Thần nhìn lướt qua, thế nhưng nhìn không tới toàn bộ thân cây, chỉ có một vòng cung kéo dài.
Trước mặt hắn giống như một khối tượng gỗ lớn bị cành cây bò đầy, hoàn toàn không nhìn ra khối gỗ lớn đó chỉ là một mặt của thân cây đại thụ.
Phải dùng tinh thần lực dò xét mới phát hiện, này thực chất chỉ là một thân cây.
Cái này cũng quá mức kì lạ, cây to như vậy nhưng lại không hề cao.
Cũng không phải là thấp, mà so với những cây khác thì thấp hơn.
Nhìn chung thật giống một người chỉ cao một mét tám mà nặng tới hơn sáu trăm cân.
Khiến người khác cảm thấy nó thấp.
Mộ Lê Thần chỉ cảm thấy thứ hấp dẫn mình đang ở nơi này, nhưng lại không biết cụ thể ở nơi nào.
Nhưng hắn biết, thứ đó nằm trên thân cây đại thụ này.
Mà cái cây này biến dị kỳ cục như thế tuyệt đối có liên quan đến thứ đó.
Mộ Lê Thần đi một vòng cái cây, không phát hiện có gì bất thường.
Ngoại trừ quá mức to lớn ra so với những thực vật biến dị xung quanh không khác nhau mấy.
Hắn bắt đầu leo lên cây, móng vuốt dễ dàng cắm vào thân cây.
Lúc trước hắn ăn luôn khỏa châu màu trắng nên móng hắn lúc này cũng là một màu trắng, không có virus tang thi.
Mộ Lê Thần tuy có thể chuyển thành màu đen có chứa virus tang thi, nhưng móng vuốt màu trắng này lại bén hơn, hắn cũng không muốn chuyển lại làm