Chương 46
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky1e440f347a433d15c29ec160ed5b7c9f9f498d9a1c6594-UwELp0_fw658
“Hắn được trọng sinh, không phải để tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh, cũng không phải để thay đổi kết cục bi thảm của mình.”
Lần này Mộ Lê Thần sưu hồn Tần Chiêu, tuy rằng không đạt được cái bí tịch võ công mà hắn muốn, nhưng lại ngoài ý muốn biết được chỗ dựa sau lưng của Lý Hoành Triết là ai, còn tình cờ biết được truyền thừa bên trong Huyết Ma đao, có thể nói là đại hỉ.
Tu chân mà không có linh khí thì vô pháp nhập môn .
Trước tận thế, linh khí khuyết thiếu, tu chân giả phỏng chừng không có lấy một người.
Sau mạt thế, linh khí nhiều hơn, dị năng giả ngang trời xuất thế, cổ võ giả cũng có không thiếu, nhưng vẫn không có tu chân giả.
Bởi vì tu chân truyền thừa trăm ngàn năm trước đã sớm thất truyền .
Nay Mộ Lê Thần có được truyền thừa của Ma Tu giả từ linh bảo, việc này đã là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Huyết Ma đao trong tay Mộ Lê Thần hóa thành một đạo hồng quang chui vào cơ thể hắn, dùng tinh thần lực thăm dò, hắn phát hiện Huyết Ma đao biến thành một dòng tinh khí phi thường tinh xảo chậm rãi xoay chuyển xung quanh Hồn tinh của hắn.
Dựa theo nội dung được truyền thừa bên trong, sau khi Huyết Ma đao nhận chủ, có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ hoặc là thu nhập vào trong Tử Phủ.
Mộ Lê Thần tuy không rõ lắm Tử Phủ cụ thể là vị trí nào, nhưng tuyệt đối không phải trong não mình, cũng không biết Huyết Ma đao xuất hiện ở nơi này có thể có vấn đề hay không.
Chẳng lẽ là bởi vì Hồn tinh của hắn không giống bình thường? Hoặc bởi vì hắn là tang thi, thân thể so với nhân loại bất đồng cho nên không có Tử Phủ?
Mộ Lê Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do nào, chỉ có thể mặc kệ Huyết Ma đao xoay quanh Hồn tinh của mình.
Dù sao Huyết Ma đao đã chủ động nhận hắn làm chủ, hắn cũng có được truyền thừa trong đó, Huyết Ma đao tuyệt đối không có khả năng phản lại hắn .
Mộ Lê Thần quét mắt nhìn tình huống xung quanh một chút, một vài thi thể người bị giết chết còn nằm tại chỗ, liền dùng Phong hệ dị năng thổi tất cả vào trong hố sâu hủy thi diệt tích.
Cho dù Tần gia có xuất động toàn bộ người tới nơi này tìm kiếm, cũng tìm không thấy dấu vết gì.
Mộ Lê Thần vừa lòng vẫy tay với Mục Nhiên: “Đi thôi.”
Nơi dừng chân tiếp theo – căn cứ của những người sống sót, H tỉnh!
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Căn cứ H tỉnh chính là nơi mà Mộ Lê Thần muốn mang đám người Mộ Dung An Như đến, chỉ tiếc……
Căn cứ này, hắn đã sớm hạ quyết tâm muốn hủy diệt.
Không có liên quan gì đến việc căn cứ người sống sót này kiếp trước truy nã hắn, nguyên nhân hắn đến nơi này là do nơi này có vật có thể giúp thực lực của hắn tăng gấp đôi.
Chỉ cần chiếm được, ngay cả khi bại lộ thân phận tang thi hoàng, cũng chẳng có gì đáng lo?
Hắn một khi đã có chủ đích, ai cũng không làm gì được hắn !
Hắn được trọng sinh, không phải để tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh, cũng không phải để thay đổi kết cục bi thảm của mình thành sinh hoạt nhàn nhã, hạnh phúc mỗi ngày.
Mà chỉ là — báo thù !
Hắn muốn trở nên cường đại, bởi vì chỉ khi hắn cường đại mới có thể đi báo thù.
Kỳ thật cừu nhân của Mộ Lê Thần cũng không quá mạnh, ít nhất lấy thực lực hắn bây giờ cũng đủ để tiêu diệt bọn họ.
Nhưng mà, bởi vì hắn là tang thi hoàng, cho nên địch nhân của hắn là cả nhân loại, hắn không chỉ đối mặt với kẻ thù của mình, mà còn phải đối mặt với sự đuổi giết của toàn nhân loại.
Cho nên hắn nhất định phải đạt được lực lượng cường đại nhất, mạnh nhất, đến cả khi nhân loại đồng lòng muốn giết hắn cũng không thể giết được.
Đừng nói cái gì mà giết phải người vô tội vân vân, Mộ Lê Thần rất rõ ràng, đối với nhân loại mà nói, chỉ cần khác biệt giống loài đều sẽ bị diệt trừ!
Cho dù hắn vì nhân loại cúc cung tận tụy, chỉ cần hắn vẫn là tang thi hoàng, kết cục kia của hắn vẫn như vậy.
Lập trường của hắn và nhân loại, vốn là đối địch, không thể thay đổi.
Mà tâm tình quyến luyến của hắn đối với nhân loại ở kiếp trước trong mười năm bị tra tấn nghiên cứu đã triệt để không còn, chỉ còn lại cừu hận cũng những bi thống vặn vẹo tràn ngập.
Giết người vô tội thì sao? Hủy diệt căn cứ thì sao?
Rồi có một ngày, hắn cũng sẽ hủy diệt thế giới này vì cảm thấy chán ghét, cho dù là đồng quy vu tận.
Mộ Lê Thần nhìn về con đường phía trước, cúi đầu cười ra tiếng, đôi mắt thâm uyên chỉ còn lại cừu hận.
Hắn chậm rãi đưa tay vuốt ngực trái, cảm giác được thân thể băng lãnh này vẫn im lặng như vậy, hắn khẽ mỉm cười.
Cừu hận và oán khí tràn ngập trong khối xác không hồn này chính là thứ chống đỡ cho hắn hành tẩu trên thế gian……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mục Nhiên đi theo bên cạnh Mộ Lê Thần, nhìn bộ dáng như xà tinh bị bệnh của hắn cũng chỉ yên lặng quay đầu giả vờ không thấy.
Từ sau lần đại phát thần uy, đem toàn bộ đường cao tốc chém đứt ngang một phát, cái tang thi hoàng này liền trở nên hết sức kỳ quái, thường xuyên cười một mình đến đặc biệt đáng sợ.
Nhưng đồng thời cũng thu nạp đàn tang thi ở khắp nơi, mặc kệ tang thi cấp cao hay cấp thấp vẫn thu nạp hết, hơn nữa còn dẫn bọn nó đến căn cứ H tỉnh.
Điều này làm cho Mục Nhiên phi thường bất an.
Chẳng lẽ cái tang thi hoàng này muốn tấn công căn cứ?
Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, Mục Nhiên lập tức liền đem nó dụi tắt.
Sẽ không …… Mục Nhiên không tin Mộ Lê Thần sẽ làm như vậy.
Theo như hắn quan sát, thời điểm Mộ Lê Thần cùng Lý Thiên Vận là bạn học gặp mặt, có vẻ rất quen thuộc với nhau.
Như vậy xem ra, Mộ Lê Thần tuy rằng là tang thi, nhưng vẫn còn lưu giữ ký ức giữ nhân loại.
Mục Nhiên đi theo bên người Mộ Lê Thần, cái gì cũng không dám hỏi, nhưng cũng không có nghĩa cái gì cũng không biết.
Rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại, Mộ Lê Thần cũng không cố ý phòng bị hắn, cho nên hắn có thể đoán ra được.
Mộ Lê Thần tuy rằng là tang thi, nhưng khác với những tang thi thông thường khác, hắn có được ký ức của nhân loại.
Chỉ là, hắn đối với đồng bào của mình không có lấy nửa điểm thương tâm, ngược lại còn thích ứng rất tốt đối với thân phận tang thi hoàng này, chuyện trước mắt chính là tự tay mang theo một bầy thủ hạ đi tấn công căn cứ của nhân loại……
Mục Nhiên tuy rằng không thể tin được Mộ Lê Thần sẽ thật sự đối với con người từng là đồng bào của chính mình đoạn tuyệt, nhưng sự thật lại không làm cho hắn bác bỏ ý nghĩa này được.
Dưới khống chế của Mộ Lê Thần, mấy chục vạn tang thi như thủy triều đã đến căn cứ H tỉnh.
Mục Nhiên nghĩ đến việc Mộ Lê Thần âm mưu loại chuyện này mà không che giấu khẳng định đã thừa nhận hắn, không khỏi cười khổ, Mộ Lê Thần quả thật đã nhìn thấu được con người hắn.
Mộ Lê Thần không cần phải giấu hay lừa hắn, bởi vì cho dù hắn biết được chân tướng, cho dù hắn có đồng lòng đối với những người sống sót tại căn cứ H tỉnh, hắn cũng không có dũng khí phản bội Mộ Lê Thần, chạy đi mật báo cho lãnh đạo của căn cứ.
Hắn chính là như vậy, một tiểu nhân xảo trá lại nhát gan, ích kỷ.
Nhân loại có nguy hiểm, điều hắn đầu tiên nghĩ là có liên lụy đến mình hay không, chỉ có khi không liên lụy đến mình, lại nằm trong khả năng của hắn, hắn mới vì nhân loại mà làm chút cống hiến.
Lần này Mộ Lê Thần tấn công căn cứ nhân loại một cách công khai thoải mái, hắn liền biết, y sẽ không đối với hắn phòng bị hay che dấu!
Nếu hắn dám phản bội, dám mật báo, chỉ sợ căn cứ H tỉnh vẫn luân hãm như trước, lúc đó cái mạng nhỏ của hắn cũng không giữ được.
Nghĩ đến điểm này, Mục Nhiên yên lặng cầm lá bùa cùng chu sa tiếp tục luyện tập vẽ bùa.
Mặc kệ thế nào, hắn được sống, cho dù có mang danh là tham sống sợ chết.
Chính mình còn bảo vệ không xong, còn muốn làm thánh mẫu quan tâm đến sự sống chết kẻ khác, đi cứu vớt nhân loại làm cái gì?
Hắn vốn là kẻ tư lợi như vậy……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Vội vàng chỉ huy