Chương 74
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
10995455_1558959787709907_2567477168588952275_n
“Mộ Lê Thần cảm nhận được rõ ràng hơi thở An Dương khi nói chuyện phả từng đợt nhẹ lên tai mình, sau đó không chút lưu tình đem đầu hắn đang dựa vào quá gần mà đẩy qua một bên”
Mộ Lê Thần nghe Hà Kỳ Tranh nói chỉ có thể ra lệnh cho biến dị thú Thuỷ tộc, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Tuy rằng hắn đã sớm nghĩ tới khả năng này, nhưng hắn thỉnh thoảng có một vài ý tưởng, hiện tại ý tưởng thất bại, liền hơi chút thất vọng.
Mộ Lê Thần vốn đang tự hỏi làm sao để khiến Hà Kỳ Tranh phát huy được tác dụng lớn nhất, ống quần liền bị thứ gì đó kéo kéo hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang cắn ống quần mình, cúi người, đem Tiểu Hắc ôm vào lòng: “Tiểu gia hỏa làm sao đó?”
Tuy rằng hắn biết rõ hình thể Tiểu Hắc rất lớn, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy nó thật sự là một tiểu gia hỏa.
Ánh mắt Tiểu Hắc ngập nước nhìn Mộ Lê Thần, tinh thần lực cùng hắn câu thông.
Trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra vài phần vui vẻ.
Hắn như thế nào lại quên mất còn có Tiểu Hắc chứ?
Tiểu Hắc tuy rằng không am hiểu khống chế biến dị thú hệ tinh thần, nhưng cái giá của nó lại đặt ở chỗ đó, hoàn toàn có thể khống chế biến dị thú cấp bậc thấp hơn nó.
Bất quá có một điểm tương đối phiền toái.
Tiểu Hắc không giống Mộ Lê Thần trời sinh đã là hoàng giả, nó không giống hắn đối với tang thi có lực uy hiếp cường đại.
Tiểu Hắc nếu muốn khống chế biến dị thú cấp thấp, còn phải đem bọn nó thu phục dưới trướng mới được.
Nghĩ đến là làm.
Mộ Lê Thần đem công tác ở cứ điểm lâm thời vừa thành lập tạm thời đều giao cho Hà Kỳ Tranh, Mục Nhiên cùng Ân Phùng, còn hắn thì mang theo An Dương, Tiểu Hắc đi dạo xung quanh, đem vài con biến dị thú cấp thấp thu phục thành đàn em cho Tiểu Hắc mới được.
Như vậy cứ điểm lâm thời của hắn cũng sẽ nhiều thêm vài thủ vệ.
An Dương đối với hành vi mặc kệ đám người Mục Nhiên quản lý chuyện cứ điểm lâm thời của Mộ Lê Thần có chút lo lắng.
“A Thần, vạn nhất bọn họ……”
Mộ Lê Thần ngắt lời hắn, nói: “Tôi biết anh lo lắng bọn họ sẽ vụng trộm liên hợp với nhân loại gây bất lợi cho tôi.
Nhưng không sao, tôi không phải nói với anh rồi sao? Tôi có bí thuật có thể khống chế bọn họ.
”
An Dương như trước vẫn không thả lỏng, hắn nhíu chặt mày: “Nhưng em phải đợi tới khi đạt được Trúc Cơ kỳ mới có thể tu luyện bí thuật kia, hiện tại……”
Mộ Lê Thần nói: “Hiện tại bọn họ còn không dám phản bội tôi…… Thôi được rồi, xung quanh đây tôi đã sắp xếp các tang thi cấp cao canh giữ, bọn họ tuyệt đối không thể rời khỏi ngọn núi này.
Cái này yên tâm đi!”
An Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cẩn thận nhìn thần sắc Mộ Lê Thần, nói: “A Thần em đừng trách anh quá nhiều chuyện, anh chỉ là rất lo cho em.
”
Hắn biết chính mình cũng hay dính bên người A Thần, còn đối với chuyện của A Thần khoa tay múa chân đưa ra dị nghị, trong lòng A Thần khẳng định sẽ mất hứng.
Đâu có ai nguyện ý để một người bất tuân suốt ngày dính theo bên cạnh mình đâu?
Nhưng hắn thật sự không thể kiềm chế được, hắn với A Thần chia xa đã lâu như vậy, vừa gặp nhau, lại sắp phải chia xa…… Nếu không phải vì giúp A Thần có được Duệ Kim chi tâm, hắn thật không muốn trở lại căn cứ B thị chút nào.
Cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh người trong lòng, không có những người khác, thế giới chỉ có hai người…… Thật là loại sinh hoạt tốt đẹp cỡ nào, quả thực hắn có nằm mơ cũng không mơ nổi.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần không nghĩ quá nhiều, tâm tư mẫn cảm của An Dương hắn cũng không để ý tới được.
Hắn không ngại nói: “Tôi cũng không phải không biết nhìn người như vậy, tôi biết anh là tốt với tôi, làm sao sẽ trách anh chứ?”
Nếu là Mộ Lê Dật, An Như, những người đó, khẳng định sẽ không có cơ hội đi theo chứ nói gì đến chuyện chất vấn hắn, bọn họ sẽ ước gì số mình xui xẻo còn hơn.
Cũng chỉ có An Dương…… Chỉ có An Dương mới ở dưới tình huống hắn không vui, vẫn có thể như trước kiên trì đưa ra vấn đề hay yêu cầu vì tốt cho hắn.
Mộ Lê Thần hiểu rõ, khiến An Dương nhịn không được lộ ra nụ cười ngốc ngốc vui tươi.
Mộ Lê Thần chỉ cảm thấy nhìn thiệt đau mắt, nếu để cho người ta thấy được cái vị tinh anh ưu tú của xã hội trưng ra loại nụ cười ngớ ngẩn này, hình tượng nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng mà hắn chỉ để trong lòng thổ tào một hồi, cũng nhịn không được tiếu ý nổi lên trong mắt.
Có một người chịu vì hắn nói một câu liền cười ngu như vậy, cảm giác cũng khá tốt……
Mộ Lê Thần cùng An Dương tìm đến mấy biến dị thú để Tiểu Hắc đi thu phục chúng nó, rất nhanh phía sau bọn họ liền có thêm một đám đàn em là biến dị thú.
Có thỏ biến dị, sóc biến dị, mèo biến dị, chó biến dị…… Dù sao Mộ Lê Thần cũng rất rộng lượng, cho dù là một biến dị thú cấp thật thấp hắn cũng không để ý.
Đâu có ai ngại bia đỡ đạn qua nhiều đâu?
Đội ngũ đàn em biến dị thú dần dần lớn mạnh lên, động tĩnh hành động tự nhiên sẽ không nhỏ.
Mộ Lê Thần lo lắng động tĩnh này sẽ dọa các biến dị thú khác chạy mất, hắn liền tùy tiện khống chế một tang thi ven đường, khiến nó dẫn theo đám biến dị thú trở về cứ điểm lâm thời.
Còn hắn thì tiếp tục cùng An Dương, Tiểu Hắc đi tiếp.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Thời điểm tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, Mộ Lê Thần cùng Tiểu Hắc nhận thấy được động tĩnh ở một địa phương khá xa.
Hắn thấp giọng nói với An Dương: “Có tiếng súng.
”
An Dương biến sắc: “Chúng ta qua xem xem, cẩn thận một chút.
”
Một tang thi một người một thú hành tung ẩn tàng chạy về phía phát ra động tĩnh.
Càng đến gần, bọn hắn đều có thể cảm giác được mặt đất rung động.
Mộ Lê Thần thấp giọng nói: “Là rắn biến dị, có người đang giết rắn biến dị.
”
Tiểu Hắc cũng đã ngửi được mùi rắn.
Mộ Lê Thần đem ra bùa liễm tức nhị phẩm Mục Nhiên vẽ, dán một tờ lên người Tiểu Hắc, sau đó lại cho An Dương một cái nhất trương.
Còn hắn thì dán lên người mình một tờ liễm tức nhị phẩm.
Mục Nhiên hiện tại đã vẽ được bùa liễm tức nhị phẩm, cấp bậc này đã có thể xem như bùa liễm tức chân chính, có thể thu liễm khí tức hoặc mùi, không bị dị năng giả hay biến dị thú nhận ra.
Bất quá nếu là nhân loại dùng mà nói, vẫn có thể bị tang thi nhận ra.
Bởi vì bùa liễm tức này không có cường đại đến mức thu liễm được khí tức của sinh mệnh.
An Dương cũng dán bùa liễm tức lên người mình, Mộ Lê Thần lại như trước có thể cảm giác được khí tức khổng lồ của sinh mệnh vẫn khiến hắn thèm nhỏ dãi ba thước, bất quá Tiểu Hắc lại nhận không ra khí tức của An Dương.
Mộ Lê Thần lúc này mới yên tâm mang theo An Dương lẻn đến gần chiến trường.
Bọn hắn cẩn thận trốn