Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Đam mỹ, tang thi mạt thế*, trọng sinh, dị năng, không gian, hài, mặt baby – cáo giả nai thụ, cường giả công, chậm nhiệt, cường cường, 1×1, có H khúc cuối, HE.
Độ dài: 279 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
_____________
Văn án:
Sống lại? Tiêu Tử Lăng đối mặt những ngày gian khổ nhất khi sắp đến mạt thế, ở mạt thế cũng không dễ sống a!
Vì tương lai có sinh hoạt tốt, phải ôm một cái đùi bự trước mới được. Mục tiêu của Tiêu Tử Lăng là nhìn chăm chú vào vương trong vương ở hậu kỳ mạt thế – Sở Chích Thiên, cố gắng làm một đàn em tin cậy đắc lực của anh ta, kỳ vọng lưng tựa đại thụ để hóng mát~
Thế nhưng, hoàn thành mục tiêu nhỏ nhoi này vì sao khó như vậy?
Anh trai này, anh là người mang theo thiết bị trò chơi gian lận, vốn nên hô gió gọi mưa, đi theo tôi cướp vị trí đàn em để làm chi?
Chị gái kia, chị xuyên qua đây muốn tán đại ca nhà tôi? Cũng được đi, nhưng đừng xem tôi là cái đinh trong mắt a, tính hướng của bản nhân rất bình thường.
Em trai mặt lạnh, đừng luôn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, trên lịch sử không có anh đây rất bình thường, anh là trọng sinh đó.
Em gái giả nai, em lăn lộn từ đâu thế hả? Vì sao rành chuyện tương lai còn hơn cả anh đây?
……
Mợ nó, đây rốt cuộc là cái thế giới gì vậy?
Tiêu Tử Lăng đung đưa trong gió, thế giới này đầy rẫy lỗ thủng không chỗ nào không có trọng sinh xuyên qua mang theo các loại thiết bị gian lận, mà ngay cả làm đàn em cũng phải cạnh tranh lên đài, Tiêu Tử Lăng thiệt tình cảm thấy ‘áp nực rứt nớn’ a!
Xem ra phải ôm cái đùi to cho chắc vào, Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ.
______________
Kiếp trước, Tiêu Tử Lăng sống chật vật trong mạt thế 10 năm, trải qua những ngày tháng đắng cay khổ sở, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, mất mát. Nhưng cuối cùng, Tiêu Tử Lăng cũng không chạy thoát được số phận bị tang thi cắn chết.
Kiếp này, Tiêu Tử Lăng tỉnh dậy với ký ức của kiếp trước, 10 năm mạt thế gian khổ, rốt cuộc chỉ giống như một giấc mộng Trang Chu, đến khi mở mắt ra mọi thứ đều chưa bắt đầu, mạt thế cũng chưa từng buông xuống. Nhưng là mộng hay là thực chẳng phải đã quá rõ rồi hay sao. Gần ấy năm giãy giụa, gần ấy năm chật vật cầu sinh chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng cậu lại phải trải qua một lần nữa ư? Cậu không muốn, cũng tuyệt đối không để điều đó xảy ra. Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội để làm lại từ đầu, vậy cậu nhất định phải sống thật tốt.
Sống trong mạt thế 10 năm, Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng hiểu rõ một đạo lý: Muốn tồn tại trong mạt thế thì phải gia nhập vào một căn cứ hùng mạnh, phải có một chỗ dựa vững chắc thì cuộc sống mới được đảm bảo. Và thế là Tiêu Tử Lăng đã đưa ra một quyết định trọng đại của đời cậu: Gia nhập vào căn cứ Lăng Thiên, trở thành đàn em tin cậy của Sở Chích Thiên - vị vua của mạt thế. Từ đây, câu chuyện bắt đầu.
Tiêu Tử Lăng là một con người thông minh, cứng rắn và rất có chủ kiến. Sống trong mạt thế bao nhiêu năm, cậu đã không còn sự ngây thơ hay lương thiện một cách ngu ngốc. Tiêu Tử Lăng có đủ sự gian xảo, tàn nhẫn và vô cùng thức thời. Ở mỗi thời điểm, cậu đều biết rõ mình cần gì và nên làm gì. Hơn nữa, trái ngược với nội tâm trưởng thành, vẻ ngoài của Tiêu Tử Lăng chỉ có thể dùng từ baby cute để miêu tả. Ông trời đã cho cậu một khuôn mặt có tính lừa gạt như vậy tự nhiên không thể lãng phí. Vì vậy, Tiêu Tử Lăng không ngại bán manh, không ngại làm nũng, càng không ngại giả vờ ngốc nghếch để lấy được lòng tin của người khác.
Nhưng nói như vậy không có nghĩa Tiêu Tử Lăng là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Mặc dù đã trải qua sự rèn giũa của mạt thế nhưng Tiêu Tử Lăng vẫn giữ được một phần lương thiện trong nhân tâm, cậu không dễ mềm lòng, nhưng chỉ cần trong khả năng cậu không ngại giúp đỡ. Hơn nữa, Tiêu Tử Lăng từ một người qua đường trở thành đàn em tin cậy và cuối cùng là người yêu của Sở Chích Thiên không phải là dựa vào gương mặt baby của mình, mà là dựa vào thực lực. Chỉ có thực lực mới có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Sở Chích Thiên, chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ được bản thân và gia đình và cũng chỉ có thực lực mới có thể tồn tại trong mạt thế.
Nhân vật chính thứ hai của bộ truyện là Sở Chích Thiên. Có thể nói, Sở Chích Thiên là một con người vô cùng thông minh, bá đạo và mạnh mẽ. Anh có một thực lực cường đại và khí thế lãnh đạo trời ban. Tuy bề ngoài lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thật ra anh lại là một con người trọng tình, trọng nghĩa. Thân là đại ca, là người chỉ huy của căn cứ, Sở Chích Thiên luôn cố gắng hết sức để bảo vệ những tiểu đệ, những người dân của mình. Anh không sợ nguy hiểm, cũng không ngại hi sinh, chỉ cần nâng cao được thực lực, giữ vững căn cứ, bảo vệ nhân loại thì cho dù mất mát cũng là đáng giá. Và tất nhiên chỉ có người như vậy mới xứng đáng là vua của mạt thế.
Ngoài hai nhân vật chính ra thì còn có sự xuất hiện của rất nhiều nhân vật thú vị khác. Như sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất, con ruột của Tử Lăng và Chích Thiên (Nhắc nhở nhỏ: đây không phải là sinh tử văn, vậy tại sao lại có sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất, xin đọc truyện sẽ rõ ^^). Rồi như văn án đã giới thiệu, các nhân vật phụ thì thể loại nào cũng có, như là trọng sinh, như là xuyên không đều có đủ cả, tạo thành một lẩu thập cẩm vô cùng mới lạ nhưng không kém phần hấp dẫn.
Đây là một bộ truyện khá đồ sộ về mặt nội dung cũng như hệ thống các nhân vật. Nhưng tác giả vẫn xây dựng được cốt truyện chặt chẽ, các nhân vật xuất hiện một cách vừa phải, không thừa không thiếu. Quá trình trưởng thành của hai nhân vật chính cũng rất hợp lý chứ không giống như một số bộ truyện khác, thần thánh hóa nhân vật của mình. Tóm lại, “Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích” là một bộ truyện khá ổn trong kho đề tài đam mỹ mạt thế, nên nếu như có ai đang tìm đọc thể loại này thì đây có lẽ sẽ là lựa chọn không tồi dành cho bạn.
PS1: Trong truyện có giải thích rõ lí do Tiêu Tử Lăng trọng sinh, cũng như mối quan hệ dây mơ rễ má khá đặc biệt giữa Tiêu Tử Lăng và Sở Chích Thiên từ kiếp trước (mối quan hệ này có liên quan đến sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất), nếu muốn biết đó là mối quan hệ gì, xin mời đón đọc bộ truyện^^.
PS2: Lời của editor: Đừng thấy thể loại bộ này ghi hài mà lầm tưởng là loại hài nhăng nhít chỉ đọc để giải trí mà lầm, phiêu lưu đánh lộn tùng xèo ra đấy, hài ở đây chỉ là cái cách nói chuyện hay cách ứng xử của bạn thụ hay mọi người gây hài thôi =) nên ai không thích truyện hời hợt đừng thấy hài mà bỏ qua bộ này đấy nhá, lầm to lắm =)
Đoạn trích: 24 hay 14???
““Cậu mấy tuổi?” Trần Cảnh Văn lau chùi vết trà trên người, hiếu kỳ hỏi.
“Thành niên rồi, 24 tuổi.” Tiêu Tử Lăng xoắn xuýt, vì sao mỗi người đều phải hỏi vấn đề này, chẳng lẽ thoạt nhìn mình thực sự nhỏ như vậy sao? Chiều cao của mình cũng có thể chứng minh mình không phải con nít mà, ánh mắt của mấy người này là thế quái nào a!
“Thực sự?” Trần Cảnh Văn không tin, những người còn lại ở đại sảnh cũng không tin. Đứa trẻ này rõ ràng chưa thành niên, lừa ai đó!
Tiêu Tử Lăng âm thầm lật cho ánh mắt khinh bỉ, giận dỗi nói: “Nếu không thì 14, tin không?”
Bộ biểu cảm ‘vốn nên như thế’ của tập thể cả đám người khiến Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa trào máu, nói thật hổng có người tin, thuận miệng nói bậy lại tin chắc không nghi ngờ, thế giới này hổng có chân lý.
“Ách, xưng hô cậu là Tiểu Lăng đi, Đổng phó đội đã xác nhận thân phận của cậu, hoan nghênh cậu thành thành viên chính thức của chúng tôi, về phần cậu đi tổ nào. . . Xét thấy cậu là đội viên vị thành niên đầu tiên của tiểu đội chúng ta, phải hỏi qua Sở đội rồi mới an bài. Như vậy đi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.” Trần Cảnh Văn quay đầu nói với trợ thủ bên cạnh: “Nhất Long, phiền anh an bài nơi ở của Tiểu Lăng một chút.”
Trợ thủ của Trần Cảnh Văn kêu Chân Nhất Long, nghe thấy phân phó, lập tức gật đầu nói: “Được, Trần phó đội, tôi lập tức an bài.” Anh vẫy vẫy Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu đi qua.
Tiêu Tử Lăng vừa định đi qua, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại quay đầu lại thận trọng nghiêm túc nói với Trần Cảnh Văn: “Trần phó đội, ban nãy anh nói sai rồi, tôi thực sự thành niên rồi!” Nói xong không nhìn đến ánh mắt của người khác, quay đầu theo Chân Nhất Long đang trong nhịn cười, rời khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh, đột nhiên vang lên một trận tiếng cười! Nghe thấy người nào đó lớn giọng nói: “Tên nhóc này thật thú vị, nhớ tới lúc tôi còn nhỏ! Năm tháng thanh xuân làm bộ trưởng thành đó a!”
“Trẻ con thời nay, luôn thích giả làm người lớn!” Trần Cảnh Văn lãnh tĩnh bình luận!
Cút mợ anh đi chứ trẻ con! Tiêu Tử Lăng bi ai rơi lệ! TT^TT”
Bình luận truyện