Theo Đường Mặc Kỳ biết, nếu ngày hôm qua người bệnh kia bị cảm nhiễm vi-rút tang thi thật, thì thời gian cách ly sẽ không quá ba ngày.
Bởi vì vi-rút tang thi sơ kỳ sẽ không lây qua đường không khí, nước bọt hay hắt xì, mà là giống với bệnh AIDS, lây qua đường máu, truyền từ máu người này sang máu người khác.
Nhưng mà về sau, vi-rút tang thi sẽ biến dị theo chất kháng sinh có trong cơ thể người.
Chúng nó có thể lây bệnh chỉ bằng tiếp xúc với với không khí khiến một số người có gien đặc thù cảm nhiễm, hôn mê.
Một đoạn thời gian sau tỉnh lại, lúc này bọn họ đã không còn là con người nữa, mà đã trở thành một khối thi thể bị vi-rút tang thi khống chế.
Vi-rút tang thi có thể cải tạo vật chủ bị ký sinh, tiếp quản toàn diện hệ thần kinh não bộ của người tử vong, cho nên nhân loại đã tử vong sau khi bị tang thi hoá, trở thành sinh vật không hề có cảm xúc, cảm giác.
Vi-rút tang thi ký sinh trên cơ thể người cần nhiều nguồn năng lượng, cho nên tang thi đều có d*c vọng cắn nuốt máu thịt rất mạnh.
Bọn chúng còn có sinh mệnh ngoan cường, bởi vì trên cơ thể chúng chỉ có hai bộ phận quan trọng mấu chốt đó là trung ương đại não thần kinh, và trái tim.
Tang thi có khả năng cảm ứng rất mạnh, có thể truy đuổi sự tồn tại của nhân loại, cắn nuốt hoặc khiến bọn họ cảm nhiễm bệnh độc.
Khi đó mới thật sự là tận thế chân chính.
Quả nhiên, bọn Đường Mặc Kỳ bị cách ly đến buổi sáng ngày thứ tư đã được thả ra ngoài.
Khi Đường Mặc Kỳ nhận được di động thì phát hiện Đường Kiếm Phong đã gọi tới.
Cậu hắc tuyến mà nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ, lập tức gọi lại cho đối phương.
Điện thoại chỉ vang lên một giây liền được kết nối.
Đầu dây bên kia thực ồn ào, Đường Kiếm Phong vẫn đang trong công tác cứu viện các khu vực bị thiên tai động đất ở khắp nơi, Đường Mặc Kỳ li3m li3m môi, nói: "Đường Kiếm Phong, em không có việc gì, hai ngày nay có chút chuyện, di động của em không có bật máy."
Thanh âm th ở dốc của Đường Kiếm Phong xuyên thấu qua điện thoại truyền tới, Đường Mặc Kỳ cảm thấy lỗ tai của cậu như nóng lên, nhịn không được dùng tay sờ sờ.
Đường Kiếm Phong hình như đang đi đến một nơi an tĩnh hơn, phía bên kia yên tĩnh lại.
Đối phương lúc này mới mở miệng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Điện thoại của Diệp Cẩn không gọi được."
Đường Mặc Kỳ nghe thấy khẩu khí của anh có hơi hơi oán trách, khoé môi gợi lên, nói: "Đã không có việc gì nữa, anh khi nào thì trở lại?"
Đường Kiếm Phong có chút bất mãn khi cậu thay đổi đề tài, nhưng cũng không kiên trì hỏi tiếp, anh biết rõ tính cách Đường Mặc Kỳ, lại miệt mài hỏi tiếp có khi sẽ chọc cho cậu phiền chán, nói: "Quân đội sắp trở về quân khu, sẽ không vượt quá một tuần."
Đường Mặc Kỳ đáp một tiếng, thời gian so với cậu nghĩ sớm hơn một chút, bất quá nghĩ tới thời gian vi-rút xuất hiện còn sớm hơn thì trong lòng có chút sợ hãi, không nhịn được nói: "Vi-rút đã xuất hiện, anh nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương."
Đường Kiếm Phong không chỉ có không lo lắng kinh ngạc, ngược lại khẽ cười một tiếng, nói: "Khó có được lúc Mặc Mắc lo lắng cho anh, nếu hiện tại có đem anh ném tới chỗ của tang thi, cũng không nhằm nhò gì."
Trong lòng Đường Mặc Kỳ kêu một tiếng "Má ơi!", tên gia hoả này cư nhiên mở miệng thốt ra mấy lời ngôn tình bá đạo này, trong lòng cậu như sét đánh ngang tai, nhưng ngoài mặt vẫn rất cao lãnh, giơ tay tắt điện thoại.
Đường Mặc Kỳ cùng anh em Diệp gia trực tiếp từ bệnh viện lái xe trở về tứ hợp viện.
Chỗ này chính là nơi mà ông ngoại để lại cho cậu, bên trong đường đi ngõ nhỏ, không khác gì một động thiên, tường cột chạm trổ, bảo lưu rất tốt, đi vào đây cứ như có ảo giác xuyên qua lịch sử, mà bên ngoài thoạt nhìn vào chỉ thấy đơn sơ bình thường.
Người gác cổng của tứ hợp viện là một ông lão, đã ở đây từ thời của ông ngoại cậu, Đường Mặc Kỳ cũng liền đem ông ấy giữ lại nơi này.
Ông thấy Đường Mặc