Diệp Cẩn thấy tình huống không đúng, lập tức bước ra.
Tên côn đồ đột nhiên nhìn thấy một người khác đi ra, đều sợ tới mức lui về sau một bước, khi bọn chúng chỉ thấy có một người xông ra thì lá gan cũng lớn hơn lại lần nữa, nhưng không chờ cho bọn chúng tiến thêm một bước, tên côn đồ đứng phía trước ngược lại dồn dập mà lui về sau vài bước, sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, côn sắt trong tay cũng rớt xuống đất.
"Loảng xoảng" một tiếng, đám người đứng đằng sau còn chưa hiểu rõ ràng xảy ra chuyện gì, gã cầm đầu nhìn đến vật trên tay Đường Mặc Kỳ đã sợ tới mức mặt không còn một chút máu, tè ra quần mà chạy ra ngoài.
Diệp Cẩn đứng đằng trước Đường Mặc Kỳ, nhìn thấy phản ứng của những người này thì cũng sửng sốt một chút, đầu đầy mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ do dáng người của hắn oai hùng cùng khí lực cường tráng có thể dọa lui được bọn đạo chích? Nhưng hình như khi đám người này hoảng sợ, ánh mắt của bọn chúng là nhìn về Đường Mặc Kỳ đứng đằng sau hắn, tức khắc trong lòng Diệp Cẩn kêu meo meo, chờ hắn quay đầu nhìn lại.
Diệp Cẩn: "..."
Đường Mặc Kỳ đi lên phía trước hai bước, đám côn đồ sợ tới mức hai chân đều mềm, cũng không rãnh lo tang thi đang đi tới, liều mạng chạy ra ngoài đầu hẻm.
Tang thi ngửi được hơi thở người sống càng ngày càng nồng, hưng phấn mà tru lên, đám côn đồ tức khắc lại sợ hãi mà lui trở về, chờ đến khi nhìn thấy súng trên tay Đường Mặc Kỳ lại lui lui hai bước về phía tang thi.
Một đám nam nhân bảy tám người thế mà cứ đứng run rẩy bên cạnh nhau, so với gà còn ngoan hơn.
Diệp Cẩn thật sự nhịn không được, "Phụt" một tiếng cười lên.
Hắn nhặt côn sắt bị rớt ở dưới đất cầm lên, chạy tới vài bước, lấy đà đem cây gậy đánh lên mặt tang thi, tang thi gào rống lập tức ngã trên mặt đất, cái mũi đều bị đánh sụp xuống, một bên mắt cũng bị lõm vào, nhưng nó vẫn như cũ điên cuồng vươn tay hướng về phía đám lưu manh.
Diệp Cẩn quay người trở về, cầm côn sắt trong tay, chuẩn xác mà đem côn sắt trong tay c ắm vào mắt phải của tang thi.
Tang thi lập tức an tĩnh lại, không nhúc nhích mà rũ tay xuống.
"Ọe...." Đám lưu manh đứng một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình cư nhiên nôn ra, Diệp Cẩn khinh bỉ đảo mắt liếc một cái, đám người lưu manh kia lập tức bị dọa mà lui về phía sau vài bước.
Diệp Cẩn vừa lòng mà đi đến bên người Đường Mặc Kỳ, nói với đám người kia: "Đem thi thể này nâng ra ngoài, cách xa nơi này một chút, nếu không hôm nay các cậu đều lưu lại nơi này."
Tên cầm đầu nghe thấy ý tứ muốn buông tha cho bọn họ, lập tức cúi đầu khom lưng đáp ứng, sai sử hai tên đàn em đem thi thể kéo đi, chạy nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh.
Sau đó Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn đem cửa đóng lại cẩn thận.
Đường Mặc Kỳ mở một cái hộp sắt được đính ở trên tường ra.
Lập tức có hai cánh cửa sắt từ hai bên cửa trượt ra ngoài, nhanh chóng khép lại.
Diệp Cẩn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Mặc Kỳ, trách không được cậu lại muốn lưu lại ở tứ hợp viện này, xem ra Đường Mặc Kỳ đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Khi Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn trở lại phòng khách, mẹ Trương thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, mọi người đang ngồi chờ hai bọn họ.
Không đợi Đường Mặc Kỳ ngồi xong, ba Trương tỏ vẻ một nhà bọn họ muốn lập tức trở về nước.
Trước đây cậu cũng đã đoán được cảnh tượng này, cậu cũng minh bạch những băn khoăn của ba Trương.
Nơi này không phải là hoàn cảnh quen thuộc của ông, cũng không có người quen, muốn rời đi cũng là nhân chi thường tình.
"Chú Trương, hiện tại bên ngoài tình huống thật sự quá hỗn loạn, mọi người vẫn là nên ở lại đây, chờ có thời gian chúng ta lại vấn đề đi hay ở, hiện tại quan trọng nhất chính là trước khi quân đội chân chính khống chế được quốc gia thì chúng ta phải tự bảo vệ được mình như thế nào."
Đường Mặc Kỳ đúng là hiểu được lo lắng của Trương Vân Phi, mới khiến cho bọn họ đến thủ đô trước khi virus tang thi bùng nổ.
Sở dĩ khăng khăng để cho Trương gia tới Hoa Quốc, là bởi vì Đường Mặc Kỳ biết được, đời trước ở M quốc sau khi mạt thế đến, quốc gia dân chủ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tổng thống M quốc thực bất hạnh chính là người có gien khuyết tật, ngay từ đầu bị cảm nhiễm virus tang thi, mà chính phủ lại che