Đường Mặc Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ, gần bốn giờ, còn có một giờ nữa là trời sáng, trong lòng Đường Mặc Kỳ quyết định, trời vừa sáng liền sẽ nghĩ cách phá vây.
Vào lúc Đường Mặc Kỳ đang xuất thần, một tiếng nổ mạnh ở gần đó vang lên.
Đôi mắt của cậu tức khắc sáng ngời, lập tức đứng lên nhìn qua bên đó, quả nhiên có rất nhiều tang thi bắt đầu di động qua hướng bên đó.
Nhưng cũng có rất nhiều tang thi vẫn cố thủ ở đây, qua nửa phút lại có tiếng nổ mạnh ở cách đó không xa vang lên.
Theo sau đó, càng nhiều tang thi di chuyển sang chỗ có tiếng nổ.
Đường Mặc Kỳ quyết đoán nhìn sang tòa nhà đối diện, quả nhiên nhìn thấy một vài thân ảnh đang di chuyển ở trong bóng đêm.
Trong lòng cậu vừa động, lập tức nhỏ giọng nói với mọi người đang còn ngây thơ: "Cứu viện tới, chúng ta chuẩn bị xuống lầu."
Mấy người kia nghe xong lập tức kinh hỉ đứng lên, cầm vũ khí đi về phía cánh cửa phòng trộm.
Đường Mặc Kỳ đi đằng sau đội ngũ, nói: "Tận lực đừng nổ súng, thanh âm lớn sẽ đem tang thi kéo tới đây một lần nữa."
Mấy vị tiểu binh nghe xong liền buông súng xuống, lấy ra con dao găm được bao bọc kỹ dưới cẳng chân.
Mọi người thật cẩn thận đi xuống lầu hai, đã nhìn thấy vài tang thi đang bồi hồi mà đứng ở cửa thang bộ.
Tiểu đội trưởng tiến lên, dùng một chân đá lên tang thi, ngay sau đó đột nhiên quỳ nửa người xuống, nương theo xung lượng mà đem con dao trong tay đâm vào gáy của tang thi, lập tức chặt đứt cổ tang thi, hai tiểu binh đi theo đằng sau cũng hợp lực giải quyết hai con tang thi còn lại.
Còn Đường Mặc Kỳ đã nhảy lên phía trên lầu hai, giải quyết một con tang thi đang bò trên mặt đất.
Đường Mặc Kỳ mang theo mọi người một đường đi về phía trước, giải quyết hơn mười con tang thi, liền thấy được cửa chính.
Nhìn xuyên qua cửa kính, chỉ thấy tang thi không tiếng động mà lần lượt mà ngã xuống, thực mau liền dọn ra được một không gian.
Đường Mặc Kỳ lập tức đánh một cái thủ thế cho mọi người đứng phía sau, sau đó dẫn đầu vọt qua, đại binh đứng đằng sau cũng xông ra ngoài theo.
Mà tang thi đứng bên ngoài hiển nhiên cũng trở nên càng