Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Đường Mặc Kỳ đã bị tiếng chuông báo thức đánh thức, 5 giờ 30 phút, với cậu mà nói, hiện tại thời gian chính là sinh mệnh.
Thuận tiện ăn lại đồ ăn hôm qua mua về, mang theo hành lý, giấy tờ, hộ chiếu cùng chìa khóa xe, Đường Mặc Kỳ liền xuất phát.
Chuyến này đích đến là M Quốc, ngày hôm qua cậu phát hiện thị thực còn hạn hai tháng, xem như là một kinh hỉ, thị trường M Quốc tự do hơn rất nhiều, huống chi còn có đủ loại chợ đêm, chỉ cần cậu có tiền, còn sợ không mua được thứ cậu muốn hay sao.
Càng quan trọng hơn là, tới M quốc cậu có thể tránh được sự theo dõi của Đường gia mà làm những thứ cậu muốn.
Đúng giờ hạ cánh, Đường Mặc Kỳ âm thầm thở phào một hơi.
Nói thật, ở mạt thế loạn lạc, từ trường ở địa cầu cũng dần dần không ổn định, máy bay xảy ra sự cố cũng là chuyện thường ngày.
Trải qua mười mấy giờ lo lắng đề phòng, hơn nữa còn bị lệch múi giờ, Đường Mặc Kỳ vừa đến khách sạn đã chạm gối liền ngủ.
Quả nhiên thân thể này vẫn là khuyết thiếu rèn luyện.
Lúc Đường Mặc Kỳ tỉnh lại đã là sáng sớm 5 giờ ở New York M quốc, cậu cũng không tính tùy tiện đi dạo, mà là trực tiếp đi đến nơi đã tính toán sẵn.
Mấy năm trước khi được Đường gia đưa đến M quốc lấy danh nghỉ dưỡng, Đường Mặc Kỳ ở đây đã nhận thức không ít người, mà còn liên lạc cũng chỉ còn vài người, trong đó có một người con lai tên Trương Tử Thành.
Trương Tử Thành chỉ lớn hơn Đường Mặc Kỳ một tuổi, nhưng đã là nghiên cứu sinh tiến sĩ của đại học M quốc, nơi Đường Mặc Kỳ ở khi đó chính là viện điều dưỡng mà giáo sư của Trương Tử Thành đang tiến hành một hạng mục.
Cơ hồ cuối tuần nào Trương Tử Thành cũng đến đây, dần dần cùng người Hoa duy nhất ở nơi này là Đường Mặc Kỳ có quen biết.
Tuy rằng Đường Mặc Kỳ mang danh nghĩa nghỉ dưỡng, nhưng là bị người Đường gia giam lỏng, cho nên lúc được Trương Tử Thành phát hiện, Đường Mặc Kỳ trừ bỏ tâm tình có chút không tốt lắm, những mặt khác cũng không có vấn đề gì, thân thể khỏe mạnh, tâm lý cũng bình thường.
Trương Tử Thành bắt đầu nói bóng nói gió hỏi nguyên nhân, sau khi biết được cậu bị gia tộc hãm hại, Trương Tử Thành lòng đầy căm phẫn, bất bình thay cho Đường Mặc Kỳ.
Mẹ Trương Tử Thành là phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, cha là nhân vật nòng cốt của hiệp hội chữa bệnh New York.
Ít nhiều có Trương gia can thiệp cùng chu toàn, Đường Mặc Kỳ mới có thể thoát thân khỏi viện điều dưỡng.
Cho nên vào thời điểm này, phản ứng của Đường Mặc Kỳ là tìm Trương gia hỗ trợ.
Đường Mặc Kỳ tới M Quốc mục đích thực xác minh, là chữa bệnh cùng vũ khí.
Chữa bệnh còn tốt, thời điểm kiểm tra hải quan có chút phiền toái, chỉ cần tốn thời gian cùng chút tiền, hàng hóa sẽ có thể tới tay.
Nhưng còn vũ khí thì khác, chỉ có thể lựa chọn nhập cư trái phép, nguy hiểm lớn, còn có thể dễ dàng chọc phải phiền toái.
Nhìn đến thân ảnh của Trương Tử Thành từ phía xa xa đang vẫy vẫy tay với cậu, Đường Mặc Kỳ buông tâm tư, chỉnh lại tâm tình, rồi hướng Trương Tử Thành chào hỏi.
"Mặc Kỳ, thật là kinh hỉ, tôi rất cao hứng!"
Trương Tử Thành lớn lên cao lớn đẹp trai, so với Đường Mặc Kỳ một mét bảy tám còn cao hơn nửa cái đầu.
Một cái tát vỗ lên lưng của cậu, xém chút nữa đánh cho cậu xuất ra một ngụm máu.
"Tôi nói chứ Trương Tử Thành, anh đụng nhẹ một chút được không? Đánh chết ba của anh rồi a." Đường Mặc Kỳ biết tính cách người này, tuy rằng chỉ số thông minh rất cao, nhưng là từ trước đến nay không thích quanh co lòng vòng, trực lai trực vãng còn có thể làm hắn thưởng thức.
"Hắc hắc, còn không phải là do tôi quá hưng phấn sao! Tôi còn tính toán mùa hè sang năm đi Trung Quốc chơi, thuận tiện thăm cậu, không nghĩ tới cậu sẽ tới đây, thế nào, lần này tính toán ngốc ở đây bao lâu?" Trương Tử Thành một bộ anh em tốt khoác vai Đường Mặc Kỳ đi về phía trước.
"Trước đến nhà anh rồi lại nói." Đường Mặc Kỳ cũng không nói nhiều, mục đích tới đây cũng đã nói qua với cha của Trương Tử Thành, dụng cụ chữa bệnh hoàn chỉnh đối với cha mẹ của Trương Tử Thành cũng không phải là điều gì khó khăn, cái chính