Đường Mặc Kỳ có một phát hiện táo bạo, lối đi xuống hầm ngầm tầng ba đều bị sụp đổ, thậm chí là toàn bộ tầng ba đều có khả năng bị sụp đổ.
Đang lúc Đường Mặc Kỳ bàng hoàng đi đến gần lối đi xuống tầng ba, thì một loạt tiếng bước chân trầm trọng cùng âm thanh xích sắt phát ra từ tầng một an tĩnh, Đường Mặc Kỳ cảnh giác móc súng ra, đem tắt đèn pin đi.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, một tiếng hít thở thô nặng đồng thời truyền tới, Đường Mặc Kỳ cẩn thận đem chính mình nấp vào một góc.
Khói đặc tràn ngập khắp nơi trong không gian, Đường Mặc Kỳ chỉ có thể phán đoán vị trí của đối phương bằng âm thanh, khoảng cách với sinh vật không rõ ngày càng gần, sương khói chung quanh cũng bắt đầu quay cuồng.
Đường Mặc Kỳ cẩn thận điều chỉnh hô hấp, chậm rãi hạ eo, cơ bắp toàn thân căng chặt, chuẩn bị tuỳ thời bùng nổ.
Đang lúc Đường Mặc Kỳ giơ súng nhắm đến vị trí phát ra âm thanh chuẩn bị bóp cò, thì tiếng động trong nháy mắt biến mất.
Đường Mặc Kỳ đồng thời ngừng lại hô hấp, trừng mắt nhìn sương khói đen đặc phía trước, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng sương khói nháy mắt quay cuồng kịch liệt lên.
Đồng tử Đường Mặc Kỳ đột nhiên co rút, lập tức bóp cò khẩu súng trên tay.
Nhưng không nghĩ tới viên đạn b ắn ra nhưng đánh vào bọt biển, không có bất cứ phản ứng gì, như là không đánh tới bất cứ vật thể gì, cũng không có phát ra âm thanh vật gì ngã xuống đất.
Đường Mặc Kỳ ngừng thở lui về sau, không nghĩ tới cậu vừa lui hai bước, thanh âm xích sắt đột nhiên xôn xao lên, theo sau đó là một cánh tay thô to đánh lại đây.
Đường Mặc Kỳ đột nhiên bị cánh tay xích sắt kia tấn công, lăn một vòng về sau tránh thoát nó, nhưng không chờ cậu kịp bò dậy, một thân ảnh khổng lồ đã xuyên qua làn khói chạy tới chỗ cậu.
Đây là một con tang thi cao ít nhất hơn hai mét, hai mắt phát ra hồng quang, cả người đều bởi vì vụ nổ mà bị nướng đen, một mùi thịt nướng quỷ dị toả ra, Đường Mặc Kỳ ngửi được lại thiếu chút nữa nôn ra.
Đường Mặc Kỳ không có lựa chọn nào khác, đành phải lăn vài vòng về phía đối diện, thuỷ tinh bén nhọn trên mặt đất cứa vào người cậu, máu tươi nháy mắt tràn ra khiến tang thi hưng phấn gầm rú lên.
Đường Mặc Kỳ quay người bắn hai phát vào phần đầu của tang thi, chỉ có một phát bắn trúng bên mặt trái, tang thi chỉ dừng lại một chút lại lập tức nhào lên.
Đường Mặc Kỳ thầm mắng một tiếng, lúc bò dậy đã cầm một thanh khảm đao sắc bén.
Một đao bổ xuống, Đường Mặc Kỳ cảm thấy hổ khẩu của cậu cũng đã tê rần, nhưng tang thi trước mặt cũng chỉ bị chút thương tích ngoài da, Đường Mặc Kỳ không dám tưởng tượng cốt cách của con tang thi này đã bị cường hoá đến mức nào, hơn nữa nó so với những con tang thi khác thì hiếu thắng hơn rất nhiều.
Tang thi đuổi sát không bỏ, Đường Mặc Kỳ một bên lui về phía sau, một bên đánh trả, nhưng căn bản là công kích của cậu không đủ cào ngứa cho tang thi, không thể ngăn được tang thi từng bước nện tới.
Vào lúc đôi bên đang nôn nóng, một tiếng kêu sắc nhọn cắt ngang qua không khí nóng rực đâm lại đây, Đường Mặc Kỳ theo bản năng bưng kín lỗ tai, chỉ cảm thấy màng tai cơ hồ như muốn đâm thủng.
Dưới chân lại dùng tốc độ cực nhanh mà lui về sau, tang thi bị tiếng thét chói tai hấp dẫn lực chú ý, nhưng vẫn dính chặt lấy Đường Mặc Kỳ.
Sau đó tiếng kêu đình chỉ một lúc, một trận thanh âm "Phanh phanh phanh" có quy luật từ xa truyền tới.
Đường Mặc Kỳ quả thực là sứt đầu mẻ trán, nhưng khoảng thời gian này làm cậu dưỡng thành thói quen chiến đấu, đánh mất ý tưởng trốn vào không gian.
Theo thanh âm tiếp cận ngày càng gần, Đường Mặc Kỳ cuối cùng cũng thấy rõ thứ đang tới gần là gì.
Cư nhiên là một tang thi trẻ con, miệng đầy răng nanh, tay chân mọc đầy vảy, móng tay móng chân đều biến thành một loại móng vuốt sắc nhọn, có thể khiến nó treo ngược lên trần nhà không rớt xuống.
Nhìn thấy Đường Mặc Kỳ xong, tang thi trẻ con ngược lại an tĩnh, hai mắt đỏ hồng treo ngược trên trần nhà hơi mang ý tò mò mà nhìn chằm chằm cậu, Đường Mặc Kỳ không có hành động thiếu suy nghĩ, không biết vì cái gì mà cậu đối với con tang thi nhỏ bé này lại càng cảm thấy khó giải quyết hơn tên to con đằng kia.
Tang thi nhỏ bé treo