Đứa nhỏ tên là Dịch Nam, ba của Dịch Nam khi mạt thế vừa tiến đến đã bị cảm nhiễm virus, đưa đến bệnh viện cũng không cứu được, mẹ nó đem theo nó giãy giụa sinh tồn mấy tháng, cũng mau tới cực hạn.
Nếu Đường Mặc Kỳ không vươn tay ra viện trợ, hai mẹ con này phải chết là không cần nghi ngờ.
Đứa nhỏ mới chỉ sáu tuổi, còn mới vào tiểu học, nếu là trước đây còn được người trong nhà coi là bảo bối mà cưng chiều, nhưng hiện tại mạt thế tới, đã phải đối mặt với sinh tử, suốt ngày lo sợ.
Đứa nhỏ mang một thân đầy máu chạy đến trước cổng, người gác đêm là Ngụy Vũ cùng Trương Vân Phi vừa đem cửa mở ra, trên mặt đứa nhỏ đã chảy đầy nước mắt, bị nhiệt độ khắc nghiệt đông lại ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ mới vừa dưỡng ra chút huyết sắc lại tái nhợt trở về, khiến người khác nhìn cũng thấy lo lắng.
"Chú ơi, chú ơi, mau cứu mẹ con với, mẹ con sắp chết rồi." Trương Vân Phi ôm lấy đứa bé, cả người nó đều run rẩy, liều mạng mà túm lấy quần áo ông.
Ngụy Vũ thấy thế liền chạy vào gọi người, Trương Vân Phi ôm lấy đứa nhỏ trực tiếp chạy ra ngoài.
Giữa trưa hôm qua Dịch Nam còn cùng bọn họ ở chung một chỗ, mấy chục người tụ tập cùng với nhau trong tứ hợp viện, Dịch Nam cùng hai người khác ở cùng một căn phòng, vào thời điểm này, có thể có chỗ ở đã là một điều may mắn.
Sau đó hai người tách ra, chỉ là không nghĩ tới vào lúc nửa đêm có người xông vào mang mẹ con Dịch Nam trực tiếp kéo ra ngoài.
Mục đích của người tới rất minh xác, những người này cho rằng mẹ con Dịch Nam ở chỗ của Đường Mặc Kỳ khẳng định vớt được không ít chỗ tốt, chẳng phải trước đó hai mẹ con nhà này yếu ớt giờ lại khoẻ mạnh ra đấy sao?
Tra tấn vài giờ, cho đến khi mẹ của Dịch Nam còn một hơi tàn cũng không tìm thấy được một hạt gạo nào, những người này tức đến hộc máu, sau đó đám người đánh chủ ý tới trên người Dịch Nam, nhưng không ngờ đứa nhỏ này tuy còn bé nhưng lại rất lanh, thừa dịp bọn họ không chú ý một cái đã bỏ chạy.
Trương Vân Phi ôm theo Dịch Nam chạy tới thì đám người này đã đi rồi, chỉ còn một mình mẹ của Dịch Nam nằm trên đống tuyết.
Xung quanh có không ít người đang mở cửa sổ trộm nhìn ra bên ngoài, nhưng không một ai nguyện ý tới giúp đỡ một chút.
Trương Vân Phi vừa thấy liền biết nữ nhân này không sống nổi.
Quần áo trên người nữ nhân cơ hồ đã bị lột sạch, gần như trần như nhộng mà nằm trên đống tuyết, đã không còn ý thức.
Dịch Nam tuy rằng dùng hết sức để đi tìm bọn họ cứu viện, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, tốc độ không nhanh, nữ nhân này bị ăn một trận đòn hiểm ác, lại phải chịu lạnh dưới không độ gần một giờ đồng hồ, toàn thân đã đông cứng.
Dịch Nam sợ hãi kêu lên mà bổ nhào tới mẹ nó, nhưng vô luận kêu như thế nào thì nữ nhân cũng không có phản ứng.
Trương Tử Thành cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, sờ sờ đầu của đứa nhỏ, trong lòng cũng tràn đầy bi thương.
Chờ tới khi bọn Đường Mặc Kỳ chạy tới, nữ nhân đã không còn hô hấp, Dịch Nam chịu phải kích thích lớn, mọi người đành phải ôm nó đi, rất nhanh sau đó liền có binh lính tuần tra đem thi thể lôi đi.
"Chờ một chút!" Mọi người đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Đường Mặc Kỳ lên tiếng gọi, cậu ngồi xổm trước đống tuyết mà thi thể nằm xuống trước đó, có một tờ giấy được cuộn lại ở trong tuyết, nếu không chú ý thì căn bản không phát hiện.
Đường Kiếm Phong đem tờ giấy mở ra, mặt trên chỉ có bốn chữ "Bớt lo chuyện người."
Đường Mặc Kỳ ý thức được đây là có người giả danh cướp bóc mà cảnh cáo cậu, ánh mắt Đường Kiếm Phong lạnh lùng, nháy mắt đem tờ giấy vò nát, lôi kéo Đường Mặc Kỳ trở về.
Đường Mặc Kỳ vừa đi vừa nghỉ trong đầu, có khả năng là do người phía sau màn viết ra, Đường Kiếm Phong thấy cậu trầm mặc không nói chuyện, xoa xoa đầu cậu nói: "Không cần tự trách."
Đường Mặc Kỳ sửng sốt, ngay sau đó hiểu được Đường Kiếm Phong hiểu lầm cậu, cười cười nói: "Em không có việc gì, em chỉ là suy nghĩ, rốt cuộc là ai đứng phía sau lên kế hoạch cho những việc này, khu an toàn rối loạn thì đối với mọi người đều không tốt."
Đường Kiếm Phong cũng cau mày nghĩ nghĩ, một lát sau lại nói: "Nếu muốn lợi dụng rối loạn để chiếm chỗ tốt thì chỉ có một chỗ."
Đường Mặc Kỳ nhìn anh, sau đó bừng tỉnh cả kinh, Đường Kiếm Phong thấy phản ứng của cậu, lấy tay nhéo nhéo lên khuôn mặt, sau đó dùng ngón cái cọ cọ lên khoé miệng của cậu, cười nói: "Mặc Mặc càng ngày càng đáng yêu."
Đường Mặc Kỳ bốp một phát vỗ lên tay anh, cho anh một ánh mắt trợn trắng.
Mọi người xung quanh vờ như không nghe thấy gì, đều là tôi là ai và đây là đâu, bộ dáng nghiêm túc.
Từ lúc xuất hiện Đường Kiếm Phong cũng không tránh bất luận kẻ nào, không ít người đối với người có dị năng ngo ngoe rục rịch, nhưng trước mắt khu an toàn rung chuyển bất an, rất nhiều người khó bảo toàn thân mình, tạm thời không ai có tâm tư đối phó anh, vì vậy làm cho anh thanh tịnh đi rất nhiều.
Mỗi ngày đều mang mọi người đi đánh tang thi, thuận tiện còn sưu tầm tin tức khắp nơi.
Đường Mặc Kỳ cuối cùng vẫn mang Dịch Nam về tứ hợp viện, nếu như có bỏ mặc đứa nhỏ này, thì nó cũng chỉ có con đường chết.
Sau đó khu an toàn cũng an tĩnh lại một đoạn thời gian, Đường Mặc Kỳ cũng không để tâm đến một vài án mạng vào mỗi buổi tối.
Nhìn như sóng êm biển lặng, lại kì thật là sóng ngầm mãnh liệt.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, bên ngoài đều có khả năng mất tích một hai người, thậm chí một nhà đều không thấy tung tích, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, một vài gia đình cả đêm không ngủ được, sợ gặp chuyện bất trắc.
Tất cả mọi người sống như chim cút, sợ hãi rụt rè, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Vào lúc này bên ngoài căn cứ, ở phía bắc đột nhiên xuất hiện một đám người quần áo tả tơi, những người này giống như những bộ tộc du mục, những người này dắt theo một đàn dê, nhìn thấy khu an toàn cứ như nhìn thấy thiên đường, đều kích động hẳn lên.
Mà người bên trong khu an toàn nhìn thấy đám người chăn dê cũng rất cao hứng, đăc biệt là khi nhìn đến đàn dê, nước dãi chảy dài ba thước cũng không đủ để biểu đạt khao khát thèm thuồng thịt của bọn họ.
Đàn dê này