Diệp Trạch Việt vốn là đang ở chỗ Thẩm Giản Khê chăm sóc hắn, trong số những người thức tỉnh, triệu chứng của Thẩm Giản Khê là kịch liệt nhất, nửa đêm liền sốt cao, mẹ Trương sợ hắn sốt đến hỏng người, nên giao cho Diệp Trạch Việt giúp hắn hạ nhiệt độ bằng vật lý.
Lúc này nghe được tiếng nổ oanh tạc, lập tức chạy ra ngoài, nhìn đến cánh cửa phòng ngủ của anh trai bị hỏng một cái lỗ lớn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Đường Kiếm Phong cùng Đường Mặc Kỳ cũng lập tức đuổi tới đây, cùng Diệp Trạch Việt trực tiếp mở cửa phòng ra.
Không chờ Diệp Trạch Việt chen đi vào, bên trong đã truyền ra một trận âm thanh ho khan, Diệp Trạch Việt lập tức kích động mà hét lên một tiếng "Ca!".
Sau một trận ầm ĩ, Diệp Cẩn vừa ho vừa đáp lại: "Việt Việt, đừng vào đây, anh ra liền đây."
Nghe thấy Diệp Cẩn không xảy ra chuyện gì, Đường Mặc Kỳ nhìn xà nhà trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, vội vàng lôi kéo Diệp Trạch Việt đứng ở bên ngoài.
Lát sau, ngay khi Diệp Cẩn vừa lết ra bên ngoài thì xà nhà trên đỉnh đầu cũng vừa nổ mạnh.
Cả người hắn giống như được bom đạn rửa qua, trên mặt đen tới không thể nhìn ra ngũ quan, một hàm răng trắng tinh cười tươi với bọn họ.
Diệp Trạch Việt kéo anh trai đứng dậy cũng dở khóc dở cười, xác nhận hắn không bị thương mới buông ra để hắn đi rửa mặt.
Diệp Cẩn rửa mặt xong bị mọi người ngăn lại, kêu hắn phô bày chút dị năng, tất cả mọi người đều rất hiếu kì rốt cuộc là cái dị năng gì mà chấn động lớn đến như vậy.
Diệp Cẩn tựa hồ nghĩ tới một màn vừa rồi, lòng còn sợ hãi mà lau mặt một cái, kêu mọi người đứng cách xa ra rồi mới nâng tay lên.
Ngay lập tức, trên tay Diệp Cẩn xuất hiện một tia sáng màu lam, sau đó nháy mắt liền biến mất không thấy, nhưng khi tập trung nhìn vào mới phát hiện không phải là biến mất, mà là một ít tia điện đang chợt lóe, giống như một đạo điện lưu.
Dần dần một quả cầu lam xuất hiện ở trên tay Diệp Cẩn, quả cầu rất nhỏ, chỉ lớn hơn trái bóng tennis một chút, nhưng bên trong có rất nhiều điện lưu di chuyển, thoạt nhìn tràn ngập năng lượng.
Diệp Cẩn vung tay, quả cầu màu lam nháy mắt rời tay, bắn thẳng ra bên ngoài ngay chỗ đất trồng ngoài đình viện, sau đó oanh một tiếng, đất trồng rau bị nổ mạnh, lá cải bùn đất bay tán loạn nơi nơi.
"Vậy mà lại là lôi hệ dị năng!" Đường Mặc Kỳ kinh hỉ mà giải thích với Diệp Cẩn, "Cũng có thể nói là dị năng hệ điện, Diệp ca, anh thật sự quá may mắn, đây là dị năng có lực sát thương lớn nhất."
Diệp Cẩn hiển nhiên cũng thật vừa lòng với dị năng chính mình, trước đó khi Đường Kiếm Phong thức tỉnh hỏa hệ dị năng, hắn ngoài miệng tuy rằng chưa nói gì, nhưng trong lòng vẫn thực khao khát.
Hiện giờ nghe được sức mạnh dị năng của mình, ngoài mặt thì rụt rè gật gật đầu, nhưng trên thực tế bàn tay to đang không ngừng xoa đầu tóc của em trai hắn, hưng phấn cực kỳ.
Bên này Diệp Cẩn vừa mới an tĩnh lại thì bên phía Thẩm Giản Khê lại nháo ra động tĩnh.
Chỉ nghe bang một tiếng, toàn bộ cửa kính trong phòng Thẩm Giản Khê đều vỡ vụn, trong nháy mắt cửa sổ bị mấy ngọn dây đằng đâm nát, vô số sợi dây còn đang múa may muốn bay ra khỏi cửa sổ, hướng tới ánh mặt trời.
Bởi vì bên trên đình viện đều được bao phủ bởi cửa kính cùng sắt thép, tất cả dây đằng đều nhào lên, trong nháy mắt cả đình viện đều bị tối sầm xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám dây đằng lớn lớn bé bé bao trùm toàn bộ cửa kính.
Diệp Trạch Việt nhanh bừng tỉnh lại, chạy tới phòng của Thẩm Giản Khê, mọi người cũng nhanh chóng chạy qua.
Diệp Trạch Việt vừa mới mở cửa phòng, còn không đợi y thấy rõ tình cảnh bên trong, đã bị một sợi dây đằng quấn lấy eo cuốn lên.
Hai chân Diệp Trạch Việt cách mặt đất khiến y hoảng sợ giãy giụa lên, bất quá sợi dây đằng này cảm thấy rất hiếu kì với y, phần ngọn non mịn của dây đằng xoa xoa lên gương mặt y, có một sợi thậm chí còn vói vào trong miệng, Diệp Trạch Việt lập tức ngậm chặt miệng lại, cắn đứt dây mây, hương vị chua chua tràn ngập khắp khoang miệng, nhưng mà cũng không có khó chịu, ngược lại có một hương vị tươi mát nói không nên lời.
Dây đằng tựa hồ bị đau, hơi hơi run lên một chút, đem y ném lên không trung.
Diệp Cẩn đứng ở bên dưới nhìn đến khóe mắt muốn nứt ra, nhưng không thể với tới, muốn dùng dị năng nhưng lại sợ làm cho Diệp Trạch Việt bị thương, đành phải rống vào trong phòng Thẩm Giản Khê.
Thẩm Giản Khê không biết đã xảy ra chuyện gì, Đường Mặc Kỳ nhìn thấy dây đằng cũng không có ý muốn thương tổn Diệp Trạch Việt, ngược lại trêu đùa không làm y bị thương, cậu liền biết dây đằng cũng không có địch ý.
Đường Mặc Kỳ thử đi vào phòng, nhưng đám dây đằng đều rậm rạp đứng trước cửa phòng cùng cửa sổ, căn bản là nửa bước khó tiến.
Bất đắc dĩ cậu đành để Đường Kiếm Phong dùng hỏa hệ dị năng uy hiếp nó.
Ngọn lửa màu lam nhạt trên tay Đường Kiếm Phong phóng ra, không khí xung quanh bị đốt đến vặn vẹo, theo Đường Kiếm Phong tới gần, đám dây đằng vừa tiếp xúc với hơi nóng lập tức tản ra.
Diệp Trạch Việt cũng được nhẹ nhàng thả xuống.
Chờ đến khi mọi người vào nhà thì những ngọn dây đằng mới lui đi, Thẩm Giản Khê vẫn còn đang hôn mê, chỉ có hai tay hắn đã biến thành dây đằng, phía trên còn xuất hiện vài ngọn lá con màu xanh non, lúc này đang không an phận mà đong đưa.
Diệp Trạch Việt xoa cái eo bị ôm đau, sau đó đi qua đo nhiệt độ cho hắn, Diệp Cẩn tùy tay đẩy y ra, chính mình đi đo nhiệt độ.
"Đã khôi phục bình thường, các cậu nói xem sao bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại, không phải là đang giả vờ?" Diệp Cẩn nhìn nhiệt kế ác ý suy đoán.
"Không thể nào....." Diệp Trạch Việt nhìn chằm chằm hai tay Thẩm Giản Khê, đột nhiên kinh hô một tiếng: "Tỉnh rồi!"
Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy Thẩm Giản Khê vừa rồi còn không có phản ứng đột nhiên tỉnh lại, chỉ là đôi đồng tử của hắn biến thành màu xanh biếc, mang theo ánh sáng sáng ngời thoạt nhìn phi thường xinh đẹp, giống như lưu li vậy.
"Anh thấy thế nào?" Diệp Trạch Việt nhìn hai tay của hắn dần