Trong lòng Đường Mặc Kỳ nhảy dựng, không chờ bọn họ giải thích, chính Trần Dương Duy đã cười rộ lên, nói: "Là ta quản nhiều, hôm nay không quấy rầy mọi người nữa." Nói xong liền quay người rời đi.
Mọi người không hiểu được hắn đang làm gì, nhưng nếu hắn không truy cứu, bọn Đường Mặc Kỳ cũng không bại lộ, chuyện này cứ như vậy liền cho qua.
Địa điểm gần nhất mà đội ngũ Đường Kiếm Phong sưu tầm vật tư đều là chung quanh khu an toàn, Đường Kiếm Phong vẫn luôn tìm kiếm tung tích của tiểu tang thi, nhưng sau khi trải qua một lần kích thích, tiểu tang thi đã trốn đi.
Các tiểu đội khác khi ra ngoài tìm vật tư đều chịu tập kích ngày càng nghiêm trọng, thời tiết cũng ngày càng ác liệt, cho nên trước mắt trừ bỏ vài đội ngũ có quy mô khá lớn, còn không thì không có người nào dám đi ra ngoài.
Ô tô chất đầy đường, rất khó tưởng tượng đây là nơi từng là trung tâm thương nghiệp ở thủ đô.
Tuyết đọng cao gần nửa mét, một mảnh trắng xóa, đừng nói là người, ngay cả một con chuột cũng tìm không thấy.
Đôi tay hóa thành dây đằng của Thẩm Giản Khê vẫn luôn bay múa xung quanh mọi người, phòng ngừa tang thi núp ở góc tối đột nhiên nhào ra.
Trên dây đằng của Thẩm Giản Khê mọc ra rất nhiều mũi sắc nhọn, cực kỳ cứng rắn, một ngọn dây đằng thô bằng một cánh tay có thể đánh bay một người trưởng thành.
Đời trước Đường Mặc Kỳ thức tỉnh phong hệ dị năng, cho nên cậu là người khống chế dị năng thuần thục nhất trong đội ngũ.
Đường Mặc Kỳ đem dị năng đặt dưới chân, cơ hồ có thể đạp tuyết mà bay, khiến cho đám người bị tuyết đọng tới nửa người hâm mộ không thôi.
Tốc độ của Đường Mặc Kỳ rất mau, chờ đến khi cậu dạo quanh một vòng, không tìm thấy đồ vật gì có thể thu thập liền trở về chỗ của mọi người.
Bên này khoảng cách rất gần khu an toàn, bên cạnh biên giới với khu vực an toàn đều bị càn quét không ít, ngay cả cửa sổ đều bị lấy mang về để đốt sưởi ấm.
Mọi người loay hoay một buổi sáng nhưng không thu hoạch được gì, tìm một cái khách sạn còn hoàn hảo chui vào, trốn nghỉ ngơi một chút.
Đường Mặc Kỳ từ trong ba lô móc một cái bếp lò nhỏ, một hộp cồn, những người khác cũng lấy ra một cái nổi nhỏ, lương khô.
Diệp Cẩn cầm một cái hộp sắt, đem than củi cùng than đá đốt lên.
Lấy tuyết nấu thành nước, Diệp Cẩn đem một bao gia vị lẩu đổ vào trong nồi, trong chốc lát hương vị cay nùng tràn ngập toàn bộ khách sạn nhỏ, mọi người nghe được hương vị cũng chảy nước miếng.
Không có nguyên liệu nấu ăn gì, Diệp Cẩn trực tiếp đem mì sợi cùng thịt bò khô bỏ vào nấu, mỗi người được phát cho một ít đồ chua, ăn vào cũng được một phen tư vị.
Toàn thân ấm áp lên, hàn ý bị đuổi đi, Diệp Trạch Việt bị cay đến nỗi mũi đều lấm thấm mồ hôi.
Đường Mặc Kỳ ăn có chút nhiều, bị cay đến le cả lưỡi, nước mắt lưng tròng, môi hồng diễm cực kỳ mê người.
Đường Kiếm Phong một bên ăn mì, một bên nhìn chằm chằm cậu một cách nóng rực, xì xụp mà húp mì.
Đường Mặc Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái, trên mặt không biết vì quá cay hay ngượng ngùng mà đỏ hết lên.
Cuối cùng, canh lẩu được thêm tí nước được phân phát cho mọi người uống hết, ai cũng thỏa mãn.
Tuy rằng từ lúc mạt thế tới ai cũng không bị đói, nhưng cơ bản là khi làm việc đều chỉ ăn màn thầu cùng dưa muối, ngẫu nhiên được ăn chút thức ăn nóng cũng đều là nhạt nhẽo vô vị, đâu được vui sướng thỏa mãn như hôm nay.
Mấu chốt là ở chỗ gia vị lẩu là mặt hàng xa xỉ, ăn một lần là ít đi một cái.
Một buổi sáng bận rộn một hồi, mọi người thương lượng một chút, buổi chiều sẽ đi về phía xa xa một chút.
Một đường vừa đi vừa chém tang thi, bọn họ tận lực tránh đi nơi có tang thi tụ tập nhiều, dạo gần đây tốc độ của tang thi đặc biệt nhanh, lực lượng cũng mạnh hơn, thân thể càng thêm cứng rắn, vạn nhất bị vây khốn thì chỉ có chết.
Bọn họ một đường đi từ hướng nam ra khoảng mười km, tang thi dần dần nhiều lên, Đường Mặc Kỳ mang theo mọi người đi vào một chung cư cao cấp, trước kia nơi này là chỗ ở của những người giàu có, nếu không phải là cho minh tinh ở cũng là người có địa vị cao.
Các thiết bị an toàn bảo mật phi thường cao, nhưng loại này sau khi mạt thế tiến đến lại trở thành chướng ngại để đào vong.
Sở dĩ Đường Mặc Kỳ lựa chọn chung cư này, chính là bởi vì tang thi không ra ngoài được, cũng như là tang thi bên ngoài không vào được.
Chung cư này có hai tòa, mỗi tòa nhà có hai mươi tầng, bên ngoài có thảm thực vật xanh mát, còn có một cái hồ nước nhỏ, ở thủ đô thì nơi này được coi như là tiểu khu có hoàn cảnh xanh hóa.
Tường vây bên ngoài cao tới ba mét, một nửa bên dưới tới mặt đất là gạch xây tường, một nửa mặt trên là thiết kế lan can nghệ thuật có chạm rỗng.
Chung cư này chỉ có một cổng ra vào, một cửa vòm theo phòng cách châu âu thật lớn, hai cánh cửa đen như mực bị khóa lại, bên trong cánh cổng có mấy chục chiếc siêu thị được đổ ở bên trong.
Khi virus bùng nổ, bảo vệ ở cổng của chung cư bị cảm nhiễm virus, số bảo an còn dư lại không phải chạy trốn thì chính là bị cắn, số bảo an biết được mật mã cửa hầu như không thấy, hộ gia đình ở bên trong chung cư mở cửa không ra, đa phần đều leo tường bỏ chạy, số ít người quay về trong nhà chờ đợi, những người này có lẽ là chờ tới chết.
Đường Mặc Kỳ đối với chung cư này có một chút ấn tượng, bởi vì một đời trước từng có người đi vào chung cư này, từ trong đó mang về một người hôn mê, người này là người kim loại.
Người kim loại này được phát hiện khiến cho toàn bộ khu an toàn oanh động, trực tiếp được đưa đến viện nghiên cứu.
Lúc ấy Đường Mặc Kỳ cũng bị Tiết Sĩ Minh bắt tới viện nghiên cứu, cậu cùng người kim loại này chỉ thấy qua hai lần, đều là lúc người kim loại này tỉnh lại, đại náo toàn bộ viện nghiên cứu.
Lúc ấy Đường Mặc Kỳ bị trói nằm ở nơi đó, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, cái người kim loại bị Tiết Sĩ Minh cưỡng chế giật điện sau khi hắn bị mất khống chế, các vật kim loại ở xung quanh đều bị hắn tạo thành đao nhọn, toàn bộ viện nghiên cứu nháy mắt máu chảy thành sông, nhưng những đao nhọn kia đều tránh khỏi chỗ Đường Mặc Kỳ đang nằm.
Đường Mặc Kỳ lúc ấy tâm như tro tàn, lẳng lặng mà nhìn người kia, người kim loại lúc ấy chỉ nhìn cậu một cái, Đường Mặc Kỳ vĩnh viễn sẽ không quên được cái ánh mắt kia, nước mắt màu xám bạc như viên bi lăn xuống, nện lên mặt đất như viên đạn.
Cái loại tuyệt vọng như phải tự lừa mình dối người tràn ngập khát vọng, giãy giụa để được giải thoát.
Một cái liếc mắt kia lại