Những người này đều bọc quần áo thật dày, mỗi người đều chỉ lộ ra một đôi mắt, lúc này đều lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Một người nam nhân từ trên xe nhảy xuống, chĩa súng đi tới chỗ bọn họ.
Nam nhân đi đến trước mặt bọn họ thì tháo mũ xuống, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ mặt hắn, không cầm được mà hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Trên mặt nam nhân có một vết sẹo lớn, từ bên trái huyệt thái dương đi ngang qua mắt trái cùng cái mũi, kéo dài đến khóe miệng, nửa cái lỗ mũi bên trái đã hoàn toàn mất, mắt trái cũng bị hủy.
Vết sẹo dữ tợn hẹp dài, như là một con trùng đang mấp máy.
Diệp Trạch Việt chỉ dám nhìn thoáng qua rồi liếc mắt đi.
Nam nhân vết sẹo đánh giá bọn họ một chút, cười nói: "Nếu như chúng tôi đã có duyên cứu các người, có phải hay không các người cũng nên tỏ vẻ một chút?"
Đối phương người đông thế mạnh, Đường Kiếm Phong không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, ném ba lô trên vai xuống, nói: "Bên trong đều là lương thực."
Đằng sau nam nhân vết sẹo có một người phụ nữ lập tức tiến lên, cầm ba lô lên ước lượng, trong này tất cả đều là gạo, khoảng chừng ba bốn mươi cân, nhưng nhìn nữ nhân này cầm lại giống như chỉ có ba bốn cân.
Nữ nhân đem đồ ném cho người đằng sau, sau đó tham lam mà nhìn ba lô còn lại của bọn họ.
Tên mặt sẹo cười cười, vết sẹo trên mặt làm hắn càng thêm dữ tợn, vết sẹo lồi động đậy như một con sâu khiến cho những người khác thật sự không dám nhìn thẳng, ngay cả Diệp Cẩn cũng dời mắt đi.
"Nếu các vị đã tặng nhiều lương thực như vậy, thì có qua cũng phải có lại, tôi đại diện cho mọi người ở đây mời các vị đến nhà làm khách, như thế nào?"
Đường Kiếm Phong nhíu mày một chút, xem ra bọn người này tính toán dây dưa với bọn họ rồi.
"Không cần, đội chúng tôi có người bị thương, cần phải mau chóng trở về." Lúc này có người kim loại nằm trên cáng, rất thuận tiện để lấy cớ.
Đường Mặc Kỳ vẫn luôn yên lặng quan sát, đám người này hẳn là dân du cư ở đời trước, bọn họ đã hoàn toàn đánh mất nhân tính, sinh tồn bằng bản năng.
Đoàn thể này sau đó càng ngày càng lớn mạnh lên, là một khối u ác tính ở bên ngoài khu an toàn, nghe nói những người này đều là kẻ điên, thậm chí còn có người có thói quen ăn thịt người.
Trên mặt tên mặt sẹo một giây trước còn cười, giây tiếp theo trực tiếp trở mặt, đem súng chĩa vào mặt Đường Kiếm Phong, nói: "Tao con mẹ nó không phải đang trưng cầu ý kiến của mày, tất cả tới trói đám người này lại!"
Tên mặt sẹo vừa nói xong, mấy chục người vọt lại đây, dây mây của Thẩm Giản Khê ngo ngoe rục rịch, nhưng có hơn mười cây súng đang chĩa vào bọn họ, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Mặc Kỳ ra hiệu mọi người tạm thời đừng nóng nảy, nếu thật sự nổi lên xung đột thì có hại chính là bọn họ.
Tất cả ba lô, bao túi trên người bọn họ đều bị lột xuống, những người này trực tiếp dùng mảnh vải trói bọn họ lại, túm đi.
Từ khi mạt thế bắt đầu tới nay bọn họ còn chưa bị khuất nhục như vậy, đều có chút không được tự nhiên.
Ven đường Đường Mặc Kỳ vẫn luôn suy nghĩ đối sách, nhưng mấy phương án đó đều bị cậu phủ định.
Đối phương hẳn là phát hiện ra bọn họ vào ngày hôm qua, rõ ràng đã cài bẫy rập để bắt bọn họ, hiển nhiên đám người kia cũng đang âm thầm quan sát thực lực của bọn họ.
Mang theo người cùng vũ khí cũng đủ nhiều, không biết nhóm người này rốt cuộc vì cái gì mà muốn bắt bọn họ.
Đường Kiếm Phong lấy khăn quàng cổ quấn quanh mặt Đường Mặc Kỳ, khuôn mặt của cậu rất có tính lừa gạt, người khác nhìn vào sẽ cho rằng cậu với Diệp Trạch việt đều dễ dàng khi dễ.
Nhưng khuôn mặt này cũng quá tinh xảo, mà ở thời đại tiết tháo cùng nhân tính bị rớt mất thực dễ đưa tới các loại ác ý.
Suy nghĩ của Đường Mặc Kỳ bị đánh gãy, dùng ngón út chạm vào lòng bàn tay của Đường Kiếm Phong, anh hiểu ý mà gật gật đầu.
Mọi người bôn ba gần nửa tiếng mới đến được nơi của đám người này.
Nói là nơi ở thật sự là có chút khen tặng cho bọn họ, gọi là ổ dơ thì thích hợp hơn một chút.
Vừa mở cửa ra, một hương vị tanh hôi ập vào mặt, mọi người cơ hồ đều bị sặc đến muốn nôn ra.
Bên trong đốt rất nhiều lửa, chỉ có một lỗ thông gió, những cửa sổ còn lại đều được phong kín, trên mặt đất trải lung tung rối loạn các loại chăn bông cùng nệm, chỉ có một cái bàn hội nghị ở trung tâm căn phòng được tính là sạch sẽ một chút.
Bọn họ đi vào, người đứng ở bên trong đều đứng lên nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt chết lặng mà quỷ dị, một căn phòng rộng không đến bốn mươi mét vuông lại chứa gần ba mươi người.
Tên mặt sẹo mang theo bọn họ đi ngang qua căn phòng này, đẩy ra một cánh cửa, đi tới một hành lang không có một chút ánh sáng, hẹp dài mà chật chội, vết máu khô cạn cùng tro đen trải rộng trên tường, thoạt nhìn mà ghê người.
Đi được vài phút, rốt cuộc cũng dừng lại trước một cửa sắt.
Tên mặt sẹo gõ gõ vài cái, người bên trong mở ra một cánh cửa nhỏ, tiếng gào điên cuồng từ bên trong truyền ra.
Bên trong cửa nhỏ xuất hiện một người nam nhân, liếc nhìn tên mặt sẹo một cái rồi mở cửa ra.
Ánh sáng bên trong cánh cửa phi thường ít, hoàn cảnh trong này rất tối, nhưng âm thanh lại đặc biệt to, mọi người tập trung nhìn vào, hơn trăm người xếp thành một vòng tròn, kêu gào một cách hưng phấn.
"Người mới?" Nam nhân mở cửa cười quỷ dị với tên mặt sẹo một chút.
Tên mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tiếp tục áp giải bọn họ đi vào bên trong.
Đường Mặc Kỳ nhìn chằm chằm đám người kia, đột nhiên trong nháy mắt cậu nhìn thấy từ bên trong khe hở của những thanh sắt, đám người này đang vây quanh cái gì.
Là một tang thi và một con người!
Bên trong lồng sắt nhốt một con tang thi, trên cổ nó có một dây xích sắt, còn có cả một người bị nhốt cùng với tang thi, đang quyết đấu với nó, bên ngoài là đám người xem.
Những người này vây quanh nam nhân hai mắt xung huyết, nước miếng trong miệng bay tứ tung, hận không thể thay nam nhân đi vào trong.
Bọn họ chôn vùi trong địa ngục, cam nguyện hóa thân thành ác ma, nhấm nháp tội ác, thậm chí còn có khoái cảm tràn ngập sự ghê tởm.
Đường Mặc Kỳ kinh tởm đến mức không muốn nhìn tiếp, nói cho cùng thì những người này không khác gì với Tiết Sĩ Minh.
Đường Kiếm Phong thấy thần sắc của cậu không đúng, âm thầm đi đến đằng sau nắm lấy tay cậu, bàn tay to nóng bỏng nháy mắt bao lấy đôi tay lạnh băng của Đường Mặc Kỳ.
Trong lòng cậu ấm áp, may mắn là cậu vẫn luôn có người cậu yêu thương ở bên cạnh, may mắn là cậu không cô đơn.
Lại đi qua một cánh cửa khác, sau đó đến được một căn phòng trống trải, căn phòng này giống như một kho hàng, rất lớn.
Nhưng lúc này bên trong thả không ít lồng sắt, trong lồng sắt có người và