"Ngươi nếu không hài lòng, hoàn toàn có thể không ngồi.
Chúng ta không có thời gian tiếp tục chờ ngươi." Giản Nặc nói xong liền khởi động xe.
"Ta ngồi." Tin Như cắn chặt răng nói.
Mấy người ngu xuẩn này, một ngày nào đó cô sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt, làm cho bọn họ biết người nào là có thể đắc tội, người nào không thể.
Không chờ Tin Như ngồi ổn, xe là phóng đi, quán tính làm thân thể cô ta nghiêng về phía trước.
Ót bị đập vào ghế xe.
Tuy rằng ghế mềm, nhưng vẫn làm cô ta đau chảy nước mắt, trong lòng cũng càng thêm kiên định cái ý tưởng nhất định phải giáo huấn mấy người này.
Giản Nặc từ kính chiếu hậu thấy được đôi mắt lóe lên tia oán độc của Tin Như liền cười lạnh.
Quả nhiên trong mạt thế chẳng có ai tốt cả.
Cứu tính mạng người ta không những không cảm kích ngược lại hận bọn họ.
Thật là thập phần không thể nói lý a.
Xe chưa rời đi bao lâu, lại lần nữa bị người chặn lại.
Hoàng Hiểu Lệ không kiên nhẫn ló đầu ra nói: "Xe của chúng ta đã đầy, không có cách nào lại chở thêm người, các ngươi chờ những chiếc xe phía sau đi."
Bọn họ tuy rằng cũng rất muốn cứu, nhưng bất đắc dĩ chính là xe của bọn họ thật sự không thể ngồi thêm được nữa.
Đuổi đi mấy người chặn đường phía trước, Hoàng Hiểu Lệ thở dài, trong lòng cô cũng thật không dễ chịu.
"Năng lực của chúng ta hữu hạn, nếu thật sự nghĩ muốn cứu người, chúng ta trước tiên cần phải tăng lên thực lực của mình, có thực lực mới có năng lực đi cứu người khác."
"Nói không sai.
Năng lực của chúng ta rốt cuộc quá mức nhỏ yếu."
Tin như không nói gì, trong lòng lại đối với suy nghĩ của mấy người khịt mũi coi thường.
Theo cô ta, lời nói của bọn họ thực rất ấu trĩ.
Bọn họ thật là có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không đủ khả năng để địch với tang thi.
Nghĩ đến đây, Tin Như cười lạnh, mấy người này chỉ sợ không cần cô động thủ, bởi vì bọn họ có thể tự đem mình vào đường chết!
Tin Như hiện tại tuy rằng nhìn rất không thuận mắt bốn người này, nhưng cô cũng hiểu được đạo lý ở dưới