"Hẳn là vẫn có thể đi, đây là chiếc xe tốt nhất ta tìm được rồi."
"Nơi này hẳn là trạm thu gom phế phẩm đi." Chu Tử Minh nhìn nhìn bốn phía, ý đồ ở góc nào đó có thể tìm được bảng hiệu trạm thu phế phẩm.
"Đây không phải là trạm thu phế phẩm, đây là cửa hàng sửa chữa ô tô!" Giản Nặc chỉ vào tấm biển hiệu đã rớt xuống mà nói.
"Hả, nơi này thật sự không có chiếc xe nào khác hay sao?" Lý Hiểu Đông định tìm chiếc xe tốt hơn chiếc ban nãy.
Nơi này ly thành phố A gần như vậy, theo lý mà nói cũng không nên lụi bại a.
"Xe ở đây hẳn là bị những người dân chạt nạn lái đi rồi." Hoàng Hiểu Lệ có chút không xác định nói.
Nói thật, tình huống ở nơi này xác thật tương đối quái dị.
Một trấn nhỏ ở gần thành phố A thì dù không quá phồn hoa thì cũng không nên có cái bộ dáng tiêu điều này.
"Đừng lại do dự! Do dự trong chốc lát nữa, xe của chúng ta không chừng cũng sẽ bị người khác lấy mất!" Chu Tử Minh trợn trắng mắt, đánh gãy hai cái người có thói ở sạch.
"Xem cái miệng quạ đen của ngươi nói cái gì vậy!" Lý Hiểu Đông nổi giận.
Vạn nhất giống Chu Tử Minh nói, bọn họ chẳng lẽ phải lái chiếc xe bagy đến thành phố A?
"Cho nên ngươi cũng đừng lại so đo nhiều như vậy." Giản Nặc kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế điều khiển.
Thích ứng một lúc, hạ cửa sổ xe xuống, nói với mấy người: "Xe này có thể đi, mau lên đây đi."
Mấy người tuy rằng thực không tình nguyện, nhưng trước mắt không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.
Xe khởi động thổi ra khói màu đen, trải qua một phen giãy giụa mới thất tha thất thểu bắt đầu lên đường.
Tuy rằng lúc đi thanh âm lớn một chút, tốc độ chậm một ít, gập ghềnh xóc nảy một ít.
Nhưng là o với đi mộ thì thế này tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dù mọi người lo lắng, chiếc xe này cực kỳ ngoan đưa bọn họ tới địa điểm đã định.
||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||
"Không còn nhiều tang thi, đủ để chúng ta ứng phó, nhưng thời gian không nên quá dài, ta sợ tiếng kêu của