"Ngươi đừng nói giỡn.
Con vật lớn như sao có thể là voi! Cái thứ này sắp cao bằng tòa nhà hai tầng rồi đấy.
Voi cho dù có lớn cũng không có khả năng lớn đến trình độ này đi.
"Ngươi chẳng lẽ đã quên chúng ta không lâu trước đây gặp phải con chó so với ngựa còn muốn cao lớn hay sao! Chó còn có thể trở nên lớn như vậy, voi sao lại không thể."
Giản Nặc một bên điều khiển xe, một bên nói.
Lý Hiểu Đông gian nan mà nuốt nuốt nước miếng: "Không phải đâu."
"Có cái gì không phải."
"Thứ này so với con chó kia chỉ sợ càng khó đối phó, da dày thịt béo, huống chi bọn chuang lại còn là một quần thể, ngẫm lại liền cảm thấy cơ tim tắc nghẽn."
Giản Nặc lời này nói thật không sai.
Bản thân voi đã có sức chiến đấu kinh người.
Lại là biến dị.
Có còn để ai sống không hả trời! Huống chi kia không phải là một con, mà là một đám có biết hay không!
Voi là động vật quần cư bọn họ cũng đều biết, động vật quần cư, ha ha, nói cách khác là phải có ít nhất tám chín đại gia hỏa đang đuổi theo bọn họ ở phía sau.
Tưởng tượng đến phía sau mình có như ều quái vật khổng lồ như vậy đuổi theo, mọi người đều cảm thấy rợn cả người.
Những con voi kia tựa hồ còn chưa có phát hiện ra mọi người đang hoảng hốt chạy trốn.
Bởi vì đi vội vàng, cho nên còn dư lại một nửa cháo trực tiếp bị Giản Nặc ném lại nơi đó, voi không có chú ý tới bọn họ, nhưng là lại chú ý tới nồi cháo kia.
Nhưng là chừng đó cháo căn bản còn chưa đủ để dính kẽ răng của bọn chúng, càng không nói đến làm no bụng của những con quỷ đói chết này.
Nếu không cho người đang đói bụng ăn no sẽ xảy ra chuyện lớn.
Huống chi đây là những cô voi không có bất luận năng lực tự hỏi gì.
Không cần suy nghĩ nhiều, những con voi kia nổi giận, rống lên một tiếng rung trời vang.
Đem nồi Giản Nặc thật vất vả làm ra giẫm đạp nát nhừ.
"Các ngươi có hay không phát hiện, động vật bị cảm nhiễm virus trừ bỏ thể tích đã xảy ra biêan hóa thật lớn ở bề ngoài.
Bọn chúng cũng sẽ trở nên dị thường hung bạo, phẫn nộ.
Phảng phất giống như không có lý trí." Chu Tử Minh nhìn đàn voi đang bạo nộ ở