Đến lúc đó, anh ta biết trốn đâu đây!
"Cô có thể cho tôi cùng đi không?" Lý Hiểu Đông hỏi.
Trực giác của cậu cho biết cô gái trước mắt này chắc chắn không đơn giản, đi theo cô, anh tacó thể sinh tồn trong mạt thế khắc nghiệt này.
Giản Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ, nói.
"Tôi cho anh thời gian năm phút."
Lý Hiểu Đông vừa định nói thời gian năm phút có thể làm được gù? Nhưng nhìn đến khuôn mặt không kiên nhẫn của Giản Nặc, trong nháy mắt liền không nói gì, chạy như bay đến trước cửa nhà mình.
Giản Nặc nhìn từ cửa sổ ở cầu thang ra bên ngoài, một bên nhìn đồng hồ, nói năm phút chính là năm phút, nếu quá năm phút mà người này còn chưa có ra, như vậy cũng đừng trách cô vô tình.
Sau năm phút, Lý Hiểu Đông thở hổn hển đứng trước mặt Giản Nặc.
Nhìn con dao gập trong tay Lý Hiểu Đông, Giản Nặc từng đợt buồn cười.
"Cậu mang theo cái kia để làm gì?"
"Đương nhiên để chém giết tang thi a." thời điểm Giản Nặc liếc mắt nhìn đến, Lý Hiểu Đông thanh âm càng ngày càng nhỏ, anh ta vốn không nghĩ mang dao gập gì đó nhưng là nhà của mình trừ cái dao gập như trang sức này thật sự không còn thứ gì khác có lực sát thương cả.
Giản Nặc đem dao của mình ném cho Lý Hiểu Đông.
"Anh cầm lấy cái này đi."
"Vậy còn cô." Lý Hiểu Đông hỏi, đem chủy thủ cho anh, vậy cô dùng cái gì.
"Tôi sao? Tôi vẫn còn, không cần anh lo lắng."
"Anh có thức tỉnh dị năng không?" Hiểu biết sức chiến đấu của đồng bạn mình là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Dị năng? Chẳng lẽ chính là ngọn lửa trong tay tôi sao? "Nghĩ nghĩ, trên tay Lý Hiểu Đông liền xuất hiện một quả cầu lửa lớn bằng một cái nắm tay.
"Đúng vậy."
Nếu Lý Hiểu Đông cũng là một dị năng giả, Giản Nặc tức khắc cảm thấy khả năng đến thành phố A của mình lại lớn hơn một ít.
Đời trước, cô đi cùng với bộ đội, tuy rằng gặp không ít nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng tới được thành phố A, mà