Edit&Beta: Xue Ding
Đinh linh linh!!
Trong ký túc xá nữ điện thoại không ngừng vang lên, Cố Ngọc như bị điện giật bừng tỉnh, xoay người một cái từ trên giường 2 tầng nhảy xuống.
Phanh!
Rơi xuống đất, xoay người.
Cố Ngọc mày nhăn lại, xem nhẹ cảm giác đau đớn truyền đến từ bàn chân do lúc nhảy xuống đất, vừa chuyển đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm điện thạo trên bàn.
Một cái điện thoại mang kiểu phổ thông, không có trang bị dư thừa, toàn bộ thân máy trừ bỏ microphone thì chỉ có mấy con số Ả Rập rõ ràng.
Nơi này là......
Cố Ngọc biểu tình căng chặt có chút vỡ vụn, càng nhiều thêm phần nghi hoặc cùng khó hiểu.
Nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ánh mắt cô dần dần chuyển qua mỗi một góc trong ký túc xá, ký ức ở trong đầu từng chút hiện lên.
Âm thanh chuông điện thoại bám riết không tha cứ vang lên rất nhiều, sau đó rốt cuộc bên kia ý thức đến sẽ không có người nghe thì đình chỉ không gọi đến nữa.
Chỉ chốc lát sau Cố Ngọc liền nghe được hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cô cảnh giác duỗi tay sờ vên hông mình, súng lục hàng năm không rời thân đã không còn bóng dáng, lại cúi đầu nhìn chuỳ thủ bình thường vẫn cột vào giày bó ở cẳng chân cũng không có.
"Cố Ngọc, ngươi sao lại thế này, sao không nghe điện thoại của ta?" Cửa ký túc xá bị người từ ngoài đẩy ra, Chu Tiểu Anh thân cao 1 mét 8, cả người ăn mặc rộng thùng thình cộng thêm chiều cao của cô ấy vượt trội nhìn bề ngoài muốn to bằng hai người, cô ấy đứng đó thôi đã muốn chặn hết cửa ký túc xá, Giọng lớn oang oang. Hình tượng này thật là...
Cố Ngọc cứng đờ quay đầu nhìn về phía Chu Tiểu Anh, không sai, cũng chỉ là nhìn, không nói một lời mà nhìn, một đôi mắt hạt châu trừng mắt nhìn muốn rớt ra.
Tuy rằng cô biểu tình bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Tình huống này là như thế nào?
Nằm mơ sao?
Rõ ràng ký ức cuối cùng của cô là bị người dơi biến dị cắn đứt cổ......
Thương thế như vậy không có khả năng khỏi hẳn, tại sao mở mắt đã về tới ký túc xá Đại học mà cô từng học?
Cố Ngọc tay không tự giác mà ấn xuống trên cổ mình một cái, cảm xúc bóng loáng mảnh khảnh, một chút cũng không giống ở trong mạt thế bị bẻ gãy tươi sống.
"Ngươi làm sao vậy Cố Ngọc, mau cùng ta đi, giúp ta đến chỗ chuyển phát nhanh đi!" Chu Tiểu Anh thở hồng hộc, tiến lên lôi kéo Cố Ngọc xoay người đã muốn đi.
Không nghĩ tới lôi kéo thế nào cũng không kéo được cô nửa phần nhúc nhích.
"Chuyện gì vậy Cố Ngọc, ngươi bị ghim ở trên mặt đất sao?" Chu Tiểu Anh quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc, rõ ràng vẫn là khuôn mặt nhu nhược ngoan ngoãn, như thế nào sức lực giống như biến lớn, chính cô kéo cũng bất động?
Hơn nữa cả người Cố Ngọc khí thế đều bất đồng, đặc biệt là cặp mắt to long lanh ngập nước khi nhìn người khác vô tình khiến đối phương cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Chu...... Tiểu Anh?" Cố Ngọc mím môi, kêu ra tên bạn cùng phòng đối diện.
Chu Tiểu Anh, là 1 trong 7 người ở cùng cô trong ký túc xá trường, ngày thường làm người nhiệt tâm, tính tình lại tùy tiện, tuy rằng người có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng giao tình ở trong đám đồng học cũng không tệ lắm.
"Cố Ngọc, ngươi có phải hay không bị cái gì bám vào người, ngươi đừng làm ta sợ a......" Chu Tiểu Anh buông Cố Ngọc ra, còn cố ý lui ra phía sau vài bước, mang theo vài phần xem kỹ mà đánh giá nàng.
"Hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Năm bao nhiêu rồi?" Cố Ngọc biểu tình nghiêm túc không giống như là nói giỡn, Chu Tiểu Anh ngẩn người, đúng sự thật trả lời: "Ngày 18 tháng 2 năm 2027, trời ạ, còn mấy ngày nữa là đến tết, chúng ta không phải đã nói sẽ đến chỗ chuyển phát nhanh chuẩn bị mua vé về nhà sao, ngươi làm sao vậy?"
Ngày 18 tháng 2 năm 2027?
Ánh mắt Cố Ngọc rùng mình, nói như vậy cô thật sự trở về mười năm trước?
Trong đầu Cố Ngọc suy nghĩ lộn xộn
Mặc kệ đây là một giấc mộng cũng được, vẫn là ông trời cho cô niềm vui lớn, cô thật sự chân chân chính chính mà trở về mười năm trước.
Tính tính ngày tháng, cách đại bùng nổ virus tang thi bất quá chỉ còn năm ngày mà thôi. Năm ngày, cũng đã đủ để cô làm rất nhiều chuyện.