Vân Khởi là hội trưởng công hội Long Châu?
Nói đùa sao?
Không thể nào!
Những người trước mắt này điên hết rồi sao?
Ba người Thầm gia cùng Quách Lâm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Vân
Khởi, thực tại bọn họ không thể nào có thể liên hệ giữa hội trưởng công
hội cùng với Vân Khởi tính cách nhát gan từ trước tới nay vào một chỗ
được, quá phi lý.
Vân Khởi gặp vẻ mặt mấy người Thẩm gia trợn mắt há hốc mồm, trong nội tâm cười lạnh.
"Không thể nào, không thể nào, " Dương Mai là người đầu tiên kêu lên, làm sao
có thể, tiện nhân kia là đứa có tính cách nhát gan mà bà ta đã nhìn từ
bé đến lớn, như thế nào sẽ là hội trưởng công hội Long Châu cơ chứ? Gạt
người!
Thẩm Duyệt cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem Vân Khởi, hai
mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khởi, làm như muốn theo trên mặt Vân Khởi nhìn ra cái gì đó.
Mà Thẩm Hoa Vinh trên mặt lại lúc cười lúc khóc, sững sờ nhìn xem Vân Khởi.
Quách Lâm nhất thời kinh ngạc, Vân Khởi có tính cách như thế nào, Quách Lâm
vẫn còn có chút hiểu rõ, hắn như thế nào đều không thể tin được, cô gái
nhu nhược như vậy thế nhưng trở thành hội trưởng công hội?
"Tiểu
Khởi a, " Thẩm Hoa Vinh mạnh mẽ đi đến trước người Vân Khởi, muốn đưa
tay bắt lấy tay Vân Khởi, Vân Khởi nhất thời né tránh, Thẩm Hoa Vinh bắt hụt, nhưng cũng không thèm để ý, một đôi mắt sáng dọa người nói
"Con gái a, ngươi thật sự là... Thật sự là hội trưởng công hội?"
Vân Khởi nhìn xem Thẩm Hoa Vinh bộ dáng mong đợi, trong nội tâm cười lạnh, nhưng gật đầu
"Đúng vậy!"
"Ha ha..." Thẩm Hoa Vinh rốt cục cũng nhịn không được nữa nhếch miệng cười to, đưa tay tùy ý chỉ phòng ở xung quanh
"Những thứ này đều là của ngươi?"
"Đúng vậy, " Vân Khởi gật đầu, không có chút nào giấu giếm.
"Ha ha ha, tốt, tốt!" Thẩm Hoa Vinh mừng rỡ.
Thẩm Hoa Vinh cười cười sắc mặt liền chìm xuống đến, trừng mắt nhìn Vân Khởi
"Vậy ngươi ngày hôm qua tại sao không nói?"
Vân Khởi tự nhiên không có chút nào áy náy nào nói
"Ngươi cũng không có hỏi a."
"Ngạch, " Thẩm Hoa Vinh đem lời muốn nói ra nhất thời nghẹn, đến cùng không phục nói
"Vậy sao ngươi không để cho ta ở nơi này, nơi này thật tốt a!"
Thẩm Hoa Vinh nói đến vẻ mặt liền hiện lên tham lam nhìn nơi ở trước mắt.
Trước kia hắn nhìn thấy phòng ở tốt như vậy, trông mà thèm vô cùng, nhưng thì không cách nào, hắn chỉ là người bình thường, lại không có sức trẻ của
thanh niên, tự nhiên không có tư cách trụ ở bên trong. Nhưng là bây giờ
không giống nhau, hắn có một đứa con gái làm hội trưởng, tất cả công hội này đều là của con gái hắn, là con gái của chính hắn.
Nơi này hết thảy tất cả đều sẽ là của hắn, vậy hắn tự nhiên là có tư cách vào ở nơi này.
"Ta chính là cha ngươi, một cái công hội lớn như vậy, ngươi quản hết được
sao?" Thẩm Hoa Vinh một bộ dáng lo lắng nhìn xem Vân Khởi
"Ngươi cũng biết cha ngươi trước kia cũng là chủ tịch của một cái công ty,
ngươi vẫn là đem công hội giao cho ta quản lý đi, chúng ta đều là một
nhà người, cũng yên tâm hơn phải không?"
Nhìn xem Thẩm Hoa Vinh kia một bộ dáng ta là vì muốn tốt cho ngươi, trong nội tâm càng thêm chán ghét.
"Không cần rồi a, công hội sẽ có người quản lý" Vân Khởi lạnh lùng cự tuyệt.
"Vậy làm sao có thể giống nhau chứ?" Thẩm Hoa Vinh lập tức khẩn trương
"Ta chính là cha ngươi, chúng ta là người một nhà a."
"Đúng vậy, Tiểu Khởi, chúng ta là người nhà nhà đấy!" Dương Mai cũng tiến lên, phụ hoạ.
Hai người nói cao hứng, nhưng không có chú ý tới ánh mắt những người chung quanh nhìn xem hai người bọn họ trở nên lạnh lùng.
Liền tính hai người này là cha mẹ của Vân Khởi, nhưng mà mạt thế nhân tình
đạm bạc, bọn họ cũng không có người vì là cha mẹ của Vân Khởi liền bắt
đầu tâm tư nịnh bợ.
Thẩm Duyệt còn lại là vẻ mặt phức tạp nhìn xem Vân Khởi, Vân Khởi như vậy làm cho cô cảm thấy có chút tự ti.
"Các ngươi không cần suy nghĩ, ta sẽ không đáp ứng." Vân Khởi rất kiên định.
Gặp Vân Khởi quyết tuyệt không nhả ra, Thẩm Hoa Vinh cùng Dương Mai rốt cục không cam lòng câm miệng.
"Vậy ngươi nhanh an bài cho ta một cái phòng ở, ta muốn vào đây ở?" Thẩm Hoa Vinh vội nói tiếp
"Phòng ở ở bên ngoài làm sao có thể so sánh cùng!"
"Được thôi" Vân Khởi rất dứt khoát gật đầu.
Thẩm Hoa Vinh cùng Dương Mai gặp Vân Khởi gật đầu, trên mặt rốt cục lộ ra thần sắc hài lòng.
"Bất quá, " Vân Khởi ánh mắt quét qua Dương Mai cùng Thẩm Duyệt
"Bất quá mấy người này không có thể vào ở."
"Cái gì? Ngươi tiểu tiện nhân..." Dương Mai vốn là sắc mặt cao hứng trong
nháy mắt trở nên lạnh, há mồm sẽ phải mắng to, nhưng khi nhìn đến ánh
mắt lạnh như băng kia của Vân Khởi, rốt cục nhịn không được run cầm cập, nhưng cũng không cam lòng nói:
"Vì cái gì? Ta là mẹ ngươi a."
"Đúng vậy, Tiểu Khởi, bà ấy là mẹ ngươi a " Thẩm Hoa Vinh cũng nói.
"Mẹ ta chết sớm rồi, " Vân Khởi lạnh lùng nói: "Bà ta bất quá là tình nhân
của ngươi, cùng ta một chút quan hệ cũng không có, người đàn bà này ở
lúc ta còn nhỏ, không biết đánh ta mắng ta bao nhiêu lần, nữ nhân ác độc như vậy, ta tại sao phải phụng dưỡng bà ta cơ chứ?"
Dương Mai sững sờ, không nghĩ tới tiểu tiện nhân này thế nhưng ngay lúc này làm khó dễ bà ta.
Lúc Vân Khởi còn nhỏ, mẹ của cô sẽ chết, sau khi Dương Mai được gả vào cửa, không ít lần đánh chửi Vân Khởi, trước kia Vân Khởi nhu nhược, tự nhiên không dám nói gì, nhưng bây giờ Vân Khởi cũng sẽ không để ý tới Dương
Mai, càng sẽ không sợ bà ta.
Thẩm Hoa Vinh là cha của nguyên thể, Vân Khởi không ngại ở trước khi hắn chết, để cho hắn hưởng một chút
phúc, nhưng Dương Mai tính là cái gì? Thẩm Duyệt tính là cái gì?
"Tiểu Khởi ngươi thế nào có thể như thế? Làm sao tính tình có thể biến thành
cái dạng này?" Thẩm Duyệt rốt cục nhịn không được tiến lên, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Vân Khởi, phảng phất Vân Khởi làm ra tội ác gì tày
trời vậy.
Vân Khởi nhìn Thẩm Duyệt một cái hỏi
"Ta làm sao a?"
"Ngươi trước kia cũng không như thế này, ngươi trước kia cỡ nào thiện lương a, đối với mẹ cỡ nào hiếu thuận, mẹ dưỡng ngươi lớn lên, ngươi mặc dù
không thích mẹ, nhưng là mẹ đối với ngươi công ơn nuôi dưỡng, ngươi thế
nào có thể quên đâu?" Thẩm Duyệt vẻ mặt chỉ trích.
"A!" Vân Khởi
cười lạnh một tiếng "Công ơn nuôi dưỡng? Ngươi cũng thực có can đảm nói, mẹ ngươi ở thời điểm khi mẹ ta còn sống, liền làm tiểu tam, còn đem mẹ
ta tức chết, mẹ ngươi sau khi được gả vào, không biết đánh ta bao nhiêu
lần, về phần cái gì công ơn nuôi dưỡng, đều là ta mất tiền, tất cả đều
là mẹ ta để lại tiền, ta nhưng không có nhớ mẹ ngươi nuôi ta lớn lên a."
Vân Khởi nói không sai, Dương Mai mặc dù lớn lên có xinh đẹp, nhưng là một
người làm công, quê nhà ở một thôn nhỏ trên núi, có thể có tiền?
Bất quá bởi vì lớn lên xinh đẹp, được Thẩm Hoa Vinh thưởng thức, Dương Mai
cũng có chút tâm cơ, sau khi quan hệ
với Thẩm Hoa Vinh, liền tạm thời
làm tình nhân của Thẩm Hoa Vinh, nhưng đợi khau khi bà ta sinh ra Thẩm
Duyệt, liền không cam lòng làm tình nhân rồi, nghĩ đến Thẩm Hoa Vinh là
nhà có công ty lớn, là đại gia, bà ta thèm thuồng không thôi.
Thân thể mẹ Vân Khởi không được tốt lắm, Dương Mai liền cố ý làm cho tiết lộ cho mẹ Vân biết sự tồn tại của mình, mẹ Vân sau khi hộc máu, thân thể
trở nên càng kém, cuối cùng qua đời.
Nhưng là nói, mẹ Vân chết cùng Dương Mai không thoát được quan hệ.
Người ở chung quanh nghe được lời Vân Khởi nói, lập tức nhìn về phía Dương
Mai cùng Thẩm Duyệt ánh mắt càng thêm lạnh như băng, nếu như hội trưởng
của bọ họ không ra lệnh, bọn họ liền sớm xông lên giết chết mẹ con kia
vì hội trưởng báo thù.
Thẩm Duyệt bị Vân Khởi nói á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn gân cổ lên nói:
"Bất kể thế nào nói, mẹ ta cũng là nhìn ngươi lớn lên, ngươi thật chẳng lẽ không niệm tình nghĩa sao?"
"Tình nghĩa? Cái tình nghĩa gì?" Vân Khởi cười lạnh "Ta nhưng không nhớ rõ ta và các ngươi có cái tình nghĩa gì a."
Vân Khởi nói vừa dứt, Dương Mai liền không nhịn được nói: "Ta mặc dù đánh
qua ngươi, nhưng cũng là ngươi không nghe lời, làm cha mẹ đánh con cái
là vì tốt cho con, dạy dỗ con trẻ, để cho con trẻ có giáo dưỡng, chẳng
lẽ là sai sao rồi?"
Vân Khởi không có nghĩ đến Dương Mai này thật không ngờ lại đổi trắng thay đen như vậy
"Vì muốn tốt cho ta? Vậy sao ngươi không đánh con gái ruột của ngươi a?"
"Hừ, " Dương Mai vẻ mặt đắc ý
"Con gái của ta tốt như vậy, nghe lời như vậy, căn bản không cần đánh chửi, cùng ngươi tự nhiên là không đồng dạng như vậy."
"A, " Vân Khởi cười lạnh, tay không tự giác được nắm chặt
"Ta từ tiểu học liền rất hiểu chuyện học cũng tốt, cũng không xài tiền bậy
bạ, cũng không nhiều chuyện, cũng không biết là ở đâu cần phải dạy dỗ,
cần đánh chửi đâu?"
Dương Mai ngẩn ra, đúng vậy, bởi vì từ nhỏ
Vân Khởi thành tích rất tốt, bất kể là môn học gì, Vân Khởi đều giỏi hơn Thẩm Duyệt. Cũng bởi vì Vân Khởi thật tốt quá, lúc nào cũng chọc cho
Thẩm Duyệt mất hứng, cho nên Dương Mai mới nhìn Vân Khởi càng thêm không vừa mắt, mới động thủ đánh chửi.
"Dạy dỗ trẻ con chẳng lẽ còn cần lý do sao?" Dương Mai không lời nào để nói, chỉ đành phải cưỡng từ đoạt lý.
Nghe lời nói của Dương Mai, người xung quanh rối rít lộ ra vẻ trào phúng
"Quản lý con của mình tự nhiên không cần lý do, đáng tiếc ta không là con của ngươi, cho nên ngươi không có tư cách quản ta" Vân Khởi từng chữ từng
câu không chút lưu tình nói
"Cho nên nhanh chóng rời đi, ta không hy vọng phải nhìn thấy ngươi nữa."
"Ngươi?" Dương Mai tức giận đỏ mặt lên nói
"Ta mặc dù không là mẹ đẻ của ngươi, nhưng ta cũng là mẹ kế của ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy."
"Tiểu Khởi a, " Thẩm Hoa Vinh cũng bắt đầu giúp đỡ nói chuyện "Mẹ ngươi cũng
là nhìn xem ngươi lớn lên, còn là vợ của ta, ngươi xem mặt mũi của ta
liền để cho bà ấy cũng vào ở đi." Dương Mai bất kể thế nào nói, cũng
hiện tại là vợ của hắn, hắn không thể bỏ mặc được.
"Nếu như ngươi phải cùng Dương Mai này cùng một chỗ, như vậy ngươi liền không cần vào
đây ở a" Vân Khởi thần sắc bình thản, nhưng lời vừa nói ra liền làm cho
Thẩm Hoa Vinh thay đổi sắc mặt.
"Vân Khởi ngươi không nên quá
đáng như vậy " Thẩm Duyệt cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, rốt
cục nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
"Ta quá đáng?" Vân Khởi
lạnh lùng liếc nhìn cô ta "Này là công hội của ta, ta muốn để cho ai
tiến vào, ai không thể tiến vào là quyền của ta a."
"Ngươi?"
Thẩm Hoa Vinh gặp Vân Khởi dầu muối không vào, cũng không nói gì nữa, nhưng hắn là không quên Vân Khởi mới vừa nói nói cái gì.
Hắn mặc dù hy vọng Vân Khởi có thể làm cho Dương Mai ở chung với hắn, nhưng làm cho hắn bỏ qua nơi này tốt như vậy, cùng với Dương Mai cùng nhau ở
nơi dơ dáy bẩn thỉu kia, Thẩm Hoa Vinh vẫn là không muốn.
"Tiểu
Khởi a, ngươi đã không muốn để cho ngươi mẹ vào ở, vậy quên đi, nhưng
chị gái của ngươi đối với ngươi cũng không tệ lắm, ngươi để cho nó cũng
vào đây ở đi, " Thẩm Hoa Vinh cò kè mặc cả nói.
Dương Mai gặp
Thẩm Hoa Vinh thế nhưng thật sự buông tha bà ta, lập tức tức giận đến
mức ngực phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, vốn định tức miệng
chửi ầm lên, nhưng là nghe lời nói Thẩm Hoa Vinh, Dương Mai ngược lại
tạm thời không lên tiếng, bà ta cũng hy vọng con gái của bà ta có thể
được điều tốt nhất, nếu như có thể vào ở địa phương tốt như vậy, vậy thì thật tốt quá.
"Rất tốt với ta?" Vân Khởi cười lạnh, nhìn xem Thẩm Duyệt quật cường trừng mắt nhìn cô,
"Trong ngoài không giống nhau, tâm tư ác độc, người như vậy, cũng không phải
là chị gái của ta, mẹ ta chỉ sinh ra một đứa nhỏ là ta a, ta cũng không
có người chị gái nào gì " Vân Khởi không chút do dự cự tuyệt.