"Mami, con nghe được mùi máu trên người cô lúc nãy"
"Mùi máu sao?"
"Vâng ạ. Nhưng cũng không giống máu lắm, cũng giống mùi gỗ thông nữa" - Lão tam Thiên Nhàn đính chính lại lời nói với mọi người.
Bình thường mũi của bé rất nhạy bén không ai trong nhà có thể ăn vụng mà thoát khỏi mũi của bé được. Người con gái lúc nãy dù có dùng mùi gỗ thông che lắp đi mùi máu tanh trên có thể nhưng bé có thể khẳng định cô gái này vừa tiếp xúc với máu tươi không lâu.
"Bây giờ chúng ta rời đi?" - Hoàng Vân có chút vội, lỡ như lại giống câi bộ tộc ăn thịt người lần trước muốn xẻ thịt bọn họ thì sao?
"Chúng ta đang trong địa bàn của họ, không thể bức dây động rừng. Con có cách nào thông tri bọn họ không?"
Chu Gia Vân không dám xúc động vì số lượng người trong làm cũng nhiều gần bằng đoàn người của bà, một khi hai bên giao đấu chưa chắc nhóm bà có thể tránh được ám chiêu. Tuy nhìn những người ở đây chỉ là người dân tay yếu chân mềm nhưng sống được ở mạt thế lại không có chút bộ dạng đã từng trải qua sương gió của bọn họ làm bà không dám mạo hiểm.
"Dạ có" - Thanh Nguyệt nghe bà hỏi liền lôi ong chúa mấy ngày nay bên trong không gian thăng cấp ra, cũng may nó vừa mới trueyefn thông tin đến cho cô đã thành công đột phá cấp 5, lũ ong con cũng toàn là cấp 2 cấp 3. Xem ra đem đám ong này đi quần ẩu cũng không sợ nhưng cô muốn nhìn xem dân làng này sẽ làm những gì.
Thanh Nguyệt truyền đạt điều mình muốn nói cho ong chúa, ong chúa sẽ truyền thông tin lại cho đám ong con rồi bay ra khỏi căn nhà nhóm Thanh Nguyệt đang ở, nếu có chuyện gì ong nhỏ chỉ cần truyền tin qua ong mẹ ở chỗ cô giống như bộ đàm di động vậy.
Đến lúc này mọi người mới để ý cây trong làng vô cùng tươi tốt không thua kém gì các cây đã được nuôi dưỡng bên trong không gian, chúng được chăm bón như thế nào mà đã đông vẫn có thể xum xuê như vậy?
Sự nghi ngờ trong lòng càng lớn mạnh làm bọn cô càng khẳng định dân làng ở đây chắc chắn có ý đồ không trong sáng với đoàn người bọn cô. Những căn nhà trong nhà nhiều và sát nhau như vậy nhưng bọn họ cố tình chia nhỏ lẽ thực lực của bọn cô ra mà, mỗi nhà chỉ có 5 người lại cách xa nhau ít nhất 100 mét với cái lý do không thể nào thuyết phục chính là để bọn cô được thoải mái nhất có thể, thiết nghĩ mục đích chính của bọn dân làng này chính là có đột kích thì bọn cô cũng không kịp truy hô cho đồng đội.
Hiện tại bốn người Thanh Triệt, Tiểu Linh, Tiểu Tuyết và Dật Phong cùng một người trong đoàn quân nhân được phân phối ở một căn nhà khác nên càng làm cho Thanh Nguyệt không thể yên lòng. Cũng may mắn bọn ong vừa đúng lúc đột phá nếu không thì không biết cô lấy cách gì để liên lạc và quan sát mọi người.
"Uhm. Nói với chị là ta biết rồi" - Tiểu Linh nhận được tin từ ong nhỏ liền gật đầu báo đã biết và báo lại cho nhóm người kia.
Từ lúc bước vào ngôi nhà này cô luôn cảm giác có gì đó không đúng, mà không, phải nói là khi bước vào ngôi làng này cô liền cảm thấy không thoải mái. Giống như