“Lão đại.
Tôi không làm gì sai.
Chỉ vì vài câu nói mà ông đuổi tôi khỏi đây sao?”
Tên kia lúc này vẫn chưa nhận thức được bản thân đã sai chỗ nào.
Hắn nghĩ rằng bản thân cực khổ mới có thể ngồi lên vị trí này, nhận vài đàn em và chút ít đồ của những người mới tới thì có làm sao đâu?
Nếu hắn biết trước đám người mà đàn em hắn dằn mặt đòi vật tư là người nhà của lão đại thì hắn đã không làm vậy.
“Cậu nghĩ chỉ vì vài câu nói của mình thôi sao?” - Doãn Mặc chie có thể lắc đầu tiếc hận, sao trước kia ông lại thấy cậu ta dũng cảm dám xông pha và biết phân biệt đúng sai cơ cứ? - “Lỗi của cậu không chỉ ở mấy câu nói thôi đâu mà còn nhiều lỗi khác nữa.
Lỗi thứ 1: cậu dám đổi trắng thay đen.
Chuyện xảy ra cậu cũng nhìn rõ từ trên cao xuống như cậu chỉ bên vực đám người kia.
Đó là đàn em của cậu đúng không?
Lỗi thứ 2: vì để đỗ lỗi mà cậu có thể vu khống những người kia làm việc thiếu trách nhiệm, nhận đúc lót.
Cậu có biết trong khi cậu đang nằm ngủ bên trong bọn họ vẫn phải đứng canh giác không rời một bước không?
Lỗi thứ 3: nó là lỗi nghiêm trọng nhất và cũng là lý do tôi trục xuất cậu.
Có phải những người này là đàn em và cậu sai bọn họ làm như vậy đúng không? Cậu là người chống lưng cho họ đúng không?
Cậu có biết bây giờ là mạt thế, là thời đại giết người.
Chúng ta là người cùng một nước.
Chúng ta phải biết hỗ trợ nhau vượt qua thời gian này.
Cậu đòi hỏi gì từ họ? Bọn họ thiếu có thể sống tốt bên ngoài đã không gia nhập chúng ta.
Và điều đặc biệt là khi tôi thành lập Doãn gia ở nơi này chính là để mọi người có thẻ cưu mang đùm bọc lẫn nhau để có thể vượt qua thời đại khó khăn này.
Nếu cậu mong đợi được hưởng lợi từ họ.
Dù cậu có nhận được tất cả những thứ tốt nhất ở mạt thế này nhưng chỉ một mình cậu tự tìm cách sống sót thì cậu sẽ sống trong bao lâu?
Cậu có biết vì sự ích kỷ của mình mà biết bao nhiêu dị năng giả phải ra đi và biết bao nhiêu người vì bị cậu lấy đi vật tư phải chịu đói không có sức mà chết trong tay tang thi?
Tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa.
Cậu và đám đàn em của mình đều cút ra khỏi đây”
Sau khi nói một tràn bài phát biểu đầy run động những người chứng kiến và nghe được những gì ông nói đều vỗ tay như sấm vang bên tai.
Bọn họ đúng thật đến nơi này chỉ cầu mong một nơi để sống để có thể vượt qua đại dịch này nhưng bọn họ không hoàn toàn tin phục và muốn ở đây.
Sau khi nghe Doãn Mặc nói như vậy bọn họ biết ông là một nhà lãnh đạo có tâm, bọn họ tin rằng đi theo ông thì mạt thế này bọn họ vẫn còn khả năng sống