Ba mươi sáu giờ sau mạt thế, tại sân sau khu biệt thự.
"Nè, Tiểu Nguyệt, cậu cho mình nghỉ chút được không? Mình sắp đứng không nổi rồi này" - Hoàng Vân kháng nghị, mấy lần trước sang nhà ăn ké đã bị hành tơi bời rồi, bây giờ mạt thế cứ bắt cô đánh đánh chém chém mệt chết được.
"Không được, thể lực cậu bình thường không chịu rèn luyện, bây giờ mạt thế tang thi không cho cậu nghỉ mệt đâu"- Thanh Nguyệt không lưu tình đánh một kiếm hướng về Hoàng Vân, cô cũng lấy kiếm nhật cản đòn rồi ngồi bệch xuống đất thở dốc.
"Không tập nữa, mình thở không nổi rồi". Hoàng Vân lấy tay áo gạt mồ hôi trên trán thở nặng nề kháng nghị.
"Được thôi" - Thanh Nguyệt biết cô bạn mình bình thường rất lười, nếu không ảnh hưởng đến tính mạng cô sẽ không chịu khó - "Sáng mai chúng ta ra ngoài săn tang thi"
"CÁI GÌ!!!!" - Hoàng Vân đang ngồi dưới đất như có lò xo đứng bật dậy thản thốt - "Đang yên lành tại sao phải ra ngoài?"
"Cậu nhìn cậu xem, ăn nhiều quá bây giờ lương thực trong nhà bị cậu ăn sạch rồi, không ra ngoài tìm thức ăn cậu muốn chết đói à? Cậu chịu đói được không?" - Thanh Nguyệt nhìn Hoàng Vân mà uy hiếp, đối với Hoàng Vân tang thi không đáng sợ, có chút ghê tởm bộ dạng chúng mà thôi nên mạt thế cô là người nhanh hồi phục tâm tình nhất, nhưng liên quan đến thức ăn thì hoàn tòan khác.
"Không....Tại sao mới đó đã hết rồi? Mình nhớ rõ mình ăn rất ít mà?" - Hoàng Vân ôm đầu gào thét, miệng lầm bẩm một mớ các tên gọi như pizza, snack, mì ý, kẹo dẻo... nghe mà muốn cạn lời.
Tất nhiên đồ ăn dự trữ trong nhà không nhanh hết như vậy rồi, nhưng cả nhà ngoài Hoàng Vân ra thì ai cũng nỗ lực luyện tập dùng dao và dị năng, chỉ có cô lười biếng là lén trốn đi ăn sau lưng nên bắt buộc Thanh Nguyệt phải mang tất cả những đồ ăn được cất vào không gian.
Lại nói đến vì sao Thanh Nguyệt phải đem hết đồ ăn đi cất?
Nhớ đến lúc sáng cô cho bốn bảo bảo thử sử dụng dị năng vì dị năng tương đồng sẽ cảm ứng được nhau, ai ngờ Hoàng Vân nhà ta cũng may mắn thức tỉnh hai dị năng lôi và không gian. Hệ lôi là hệ mạnh mẽ nhất nên tiêu hao nhiều năng lượng của dị năng giả nhất, nhưng Hoàng Vân lại có thêm hệ không gian, đống đồ ăn vặt trước kia bị cất trong tủ kính vậy mà nhoáng một cái bị đem vào không gian để sở dụng. Ham ăn như vậy mà mạt thế cô cũng sống được tận 1 năm, thật là bái phục.
Biết rõ đồ ăn trong nhà bị mình ăn hết, Hoàng Vân đành phải "lòng đau như cắt" lấy ra mấy bịch bánh snack và trái cây cô lén dấu được vào không gian chia cho cả nhà. Nhìn cảnh tượng đó mọi người cười muốn rụng răng.
"Vân di đừng buồn, mami có cho Tiểu Luân rất nhiều sữa hộp sô-cô-la, Tiểu Luân chia lại cho người nè!" - Tiểu Luân rất thích Hoàng Vân, không chỉ vì cô cũng thích ăn như cậu mà cả hai dị năng đêu giống cậu, đúng là hai người hiểu nhau trên con đường ăn uống.
"Cảm ơn con nha Tiểu Luân" - Hoàng Vân dù ham ăn nhưng sao có thể giành với cậu nhóc được chứ, dù rất muốn nhưng chỉ có thể lấy một hộp rồi trả lại cho cậu.
Với quyết tâm nghỉ ngơi thật tốt ngày mai sẽ lấy nhiều thức ăn để dự trữ, cực một lần nhưng thoải mái về sau, Hoàng Vân nhanh chóng uống hết hộp sữa rồi lên phòng nghỉ ngơi.
Ngồi nhà này đã sớm được Thanh Nguyệt trang bị đầy đủ để chuẩn bị cho mạt thế, từ nguồn nước, máy phát điện đến động thực vật cũng đều chuẩn bị kỹ hết, nhưng nhờ Hoàng Vân mà đống rau đã có thể thu hoạch và đám gia cầm đủ tuổi đều bị cô đổi một lượt với gia cầm chưa trưởng thành và rau mới lên chồi, thật bi ai a.
Thời gian buổi tối nhanh chóng trôi qua, mặt trời ban sớm cũng đã ló dạng, Hoàng Vân đang say giấc nồng trong chiếc chăn thân yêu đã bị nước xối thẳng vào người ướt sũng buột tỉnh dậy.
"DOÃN - THANH - NGUYỆT" - Hoàng Vân với khuôn mặt vẫn còn mơ ngủ tức giận gằn từng chữ, nhìn bộ dạng