Kết thúc việc sâu xé của hai kẻ đó không gì khác ngoài cái chết.
Thanh Nguyệt nhìn hai người đã biến thành tang thi nhưng ác niệm đối với đối phương vẫn rất nặng nên ban cho họ một mồi lửa tiêu họ thành tro bụi. Thù hận kiếp này cũng coi như đã tan biến hết thẩy.
“Tại sao tinh hạch của tang thi lại ngay não còn của con người lại ngay đầu quả tim vậy?”
Hoàng Vân từ khi mạt thế đến nay vẫn luôn thắc mắc điều đó. Nhìn vị trí hai xác có thể cho thấy tinh hạch của hai người đã chuyển từ vị trí đầu quả tim đến giữa mi tâm. Tại sao lại có sự thay đổi như vậy?
“Đó là một sự sắp đặt” - Tiểu Linh bước đến chỗ hai viên tinh hạch cầm lên, bên trong có quá nhiều oán niệm, người xử dụng chúng sẽ bị oán niệm ăn mòn - “Tinh hạch này để em thanh tẩy đã. Ngoài chị Vân ra có phải mọi người đều thắc mắc vì sao đúng không?”
Đồng loạt nhìn về phía Tiểu Linh gật đầu như giã gạo, ngoài từ Tử Hoàng nhà ta chỉ đơn giản nhíu mài nhưng cũng muốn biết sự khác nhau giữa hai loại.
“Tinh hạch của tang thi và linh thạch của con người thật ra là một loại nhưng để giết tang thi thì chúng ta phải bỏ đi sự sợ hãi và nhiều hơn vào sự dũng cảm. Còn đối với linh thạch của con người thì khác, chúng ta phải bỏ đi sự thương xót và nhiều hơn một phần máu lạnh”
Tiểu Linh chỉ nói tới đây thì ngưng nhưng mọi người đều hiểu được vấn đề của nó rồi.
Đối với tang thi có hại cho con người dù sợ hãi nhưng bạn vẫn phải đứng lên, cầm dao, cầm kiếm, cầm búa để chống lại chúng. Đấy chính là bạn đang giành giật giữa sự sống và cái chết.
Nhưng đối với con người bạn chính là đồng loại, ở cái thời đại mạt thế này thêm một người chính là thêm hy vọng. Trừ khi người đó làm việc gì không thể tha thứ thì việc giết chết một đồng loại chính là một việc máu lạnh. Biết bao nhiêu dị năng giả không chết khi chiến đấu với tang thi lại chết trong tay người được xem là đồng bạn, là người thân. Với mong muốn có thể trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ nắm quyền sinh sát lúc mạt thế mà không tiếc tàn sát đồng loại. Phải máu lạnh cỡ nào, vô tình cỡ nào thì mới có thể làm được?
Hoàn Vân vừa suy nghĩ vừa đi khỏi tầng hầm, cô không biết đi tới khi nào lại vô tình đụng phải một người.
“Nè, làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” - Cái tên Doãng Lãng vẫn như trước vẫn bám theo Hoàng Vân kiếm chuyện mọi lúc mọi nơi - “Cô suy nghĩ làm gì cho mệt. Cô chỉ cần biết chúng ta sẽ không bao giờ cầm dao đâm vào đối phương là được. Suy nghĩ chi cho thêm nhức đầu?”
“Tôi biết. Nhưng mà....”
Hoàng Vân có ý muốn nói nhưng lại thôi, làm sao có thể cho