Hôm sau, Lâm Hạo Thần thực hiện y như những gì mình nói, hắn lại xe đằng sau, Lâm Ngư Yên đi phía trước giết Zombie. Lâm Hạo Thần còn cố tình rồ ga, tạo tiếng động để hấp dẫn bọn Zombie. Lâm Ngư Yên hôm nay vẫn vậy, giết rồi lại nôn. Mặc dù có khẩu trang, nhưng hắn không cho cô đeo. Phải ngửi quen, nếu không đeo khẩu trang thở dốc chỉ có nước tắt thở.
Lâm Ngư Yên chật vật giết Zombie, cả người đều trở nên nhếch nhác. Lâm Hạo Thần vui vẻ lái xe đằng sau, không hiểu sao nhìn em gái nghiến răng, tức giận như thế này, có chút đáng yêu. Về sau hắn phải trêu chọc em gái nhiều hơn mới được.
Zombie dọc đường khá là nhiều, cũng có vài tiếng kêu cứu, nhưng Lâm Hạo Thần đều bỏ ngoài tai. Hắn không có nhiệm vụ phải đi cứu những người đó. Mục tiêu duy nhất của hôm nay là huấn luyện em gái giết Zombie.
“Lâm Ngư Yên?”
Em gái đang giết Zombie cũng hơi ngừng lại, sau đó dứt khoát chém chết con Zombie trước mặt. Lâm Hạo Thần nhướng mày nhìn về phía phát ra tiếng.
“Là cậu thật à?” Một cô gái tóc ngắn muốn chạy lại gần, nhưng Zombie nghe thấy tiếng cô nên hướng cô chạy đến. Hai chằng trai ở phía sau mỗi người một quả cầu lừa tiêu diệt đám Zombie.
Mắt thấy Zombie đều đã chết hết, cô gái lúc này mới chạy lại gần.
“Ngư Yên! Gặp cậu tớ mừng muốn chết!” Cô gái nắm lấy bàn tay dính máu của Lâm Ngư Yên.
Lâm Ngư Yên hốt hoảng bỏ tay ra: “Đừng chạm vào tớ, người tớ đang dính đầy máu đấy, Linh Linh.”
“Sao cậu lại nói thế! Tớ không ngại đâu.” Nói rồi lại nắm tay Lâm Ngư Yên. “Cậu đang làm gì thế, sao lại ra ngoài giết Zombie? Một mình cậu à?”
“Không phải, có cả…”
Lâm Hạo Thần bước xuống xe, đưa cho cô một bộ quần áo cùng khăn ướt, chỉ chỉ vào xe: “Thay đồ trước đi.”
Lâm Ngư Yên gật gật đầu nhận lấy, sau đó chỉ vào Lâm Hạo Thần: “Đó là anh trai tớ.” Sau đó chỉ vào mấy người kia: “Đây là bạn đại học của em.”
Cô gái đi theo Lâm Ngư Yên vào xe, vừa đi vừa ríu rít cười nói.
Hai chàng trai lúc này đã đi đến nơi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Lâm Hạo Thần nhíu mày, đây là ý gì? Muốn gây chiến à? Hắn nhìn chằm chằm vào hai chàng trai, nhìn có vẻ trẻ tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, lại có dị năng hệ hỏa. Lâm Hạo Thần nghiêng đầu, đây là bạn học của Tiểu Yên, nhưng hắn cùng bọn họ không thù không oán, tại sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó? Lâm Hạo Thần có chút khó chịu, lườm hai đứa nhóc một cái. Lũ nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà dám nhìn bổn thiếu gia như thế?
Hai người bị lườm cũng không sợ mà trừng mắt lại, sau đó một người trong số họ nói: “Hèn nhát!”
Lâm Hạo Thần làm mặt ngu, hắn làm gì mà lại thành hèn nhát rồi?
Lâm Ngư Yên lúc này đi ra ngoài cùng với cô gái kia, hắn nhìn cô, nói: “Sao anh lại thành kẻ hèn nhát rồi?”
Lâm Ngư Yên sửng sốt: “Ai nói với anh là như thế?”
Lâm Hạo Thần chỉ vào hai người kia.
Cô nhíu mày: “Mấy cậu không biết cái gì thì đừng có nói anh tôi như thế.”
Một người trong số họ nhìn cô, đỏ mặt nói: “Anh cậu bắt cậu ra ngoài giết Zombie, còn anh ta thì ngồi trong xe, không phải hèn nhát thì là gì?”
Lâm Hạo Thần nhướng mày, nói: “Đây là huấn luyện cho con bé mạnh hơn. Không phải lúc nào tôi cũng có thể ở cạnh để bảo vệ nó được.”
Người kia trừng mắt nhìn hắn: “Anh không bảo vệ cô ấy thì tôi bảo vệ!
Về sau đừng bắt cô ấy làm những việc này nữa!”
A ha! Phản rồi, phản rồi!
Lâm Hạo Thần kéo Lâm Ngư Yên lại chỗ hắn, cúi đầu hỏi: “Em có muốn mạnh lên không?”
Lâm Ngư Yên do dự một chút, sau đó gật đầu.
“Đây là con bé muốn, tôi cũng đâu có ép gì con bé! Người ngoài thì đừng có chĩa mũi vào gia đình chúng tôi.”
Người bên cạnh lạnh nhạt mở miệng: “Hai người là anh em ruột à?”
Lâm Hạo Thần sửng sốt. Quả thật diện mạo của hắn với Tiểu Yên không hề giống nhau!
Hắn nhìn thấy Lâm Ngư Yên cứng người lại, sau đó ngay lập tức tức giận phản bác: “Chúng tôi chính là anh em ruột!”
Lâm Hạo Thần không còn vẻ kiêu ngạo mà lâm vào trầm tư. Hắn bắt đầu có chút nghi ngờ. Diện mạo quá không giống nhau.
Lúc này, Lâm Ngư Yên nhẹ nhàng nắm tay hắn: “Anh, chúng ta là anh em ruột mà, em chỉ có mỗi anh là người nhà thôi…”
Lâm Hạo Thần cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng nghi ngờ thì vẫn còn.
Sau đó cô bắt đầu giới thiệu tên của hắn cho mấy người bạn kia.
“Đây là anh trai tớ, Lâm Hạo Thần.”
Sau đó chỉ vào cô gái: “Đây là bạn thân của em, Thẩm Nguyệt Linh.”
Cô chỉ vào người đỏ mặt lúc nãy “Đây là Trần Thụ, bạn cùng lớp của em.
Cuối cùng là người lạnh nhạt, giọng nói có chút hòa hoãn: “Đây là Lãnh Chí Hiên, lớp trưởng lớp em.”
Lâm Hạo Thần xoay xoay chìa khóa, nhìn Lâm Ngư Yên, hỏi: “Em định thế nào?”
Lâm Ngư Yên gãi gãi đầu: “Đưa họ về khu chung cư nhà mình đi, dù sao thì sau khi dọn sạch khu chung cư, cũng có nhiều căn hộ trống mà.”
Lâm Hạo Thần gật đầu, mấy con gà này cũng chẳng gây được thương tổn cho hắn, đem về cũng không có hại gì. Hắn quay lại nhìn mấy người đằng kia, nói: “Lên xe.”
Hắn chở họ về khu chung cư, sau đó tùy ý nói: “Muốn ở chỗ nào thì ở.”
Trần Thụ đương nhiên nhìn hắn cùng Lâm Ngư Yên: “Ngư Yên, tớ muốn ở…”
Lâm Hạo Thần đương nhiên biết hắn định nói cái gì, ôm Lâm Ngư Yên, gắn từng chữ nói: “Nằm mơ!” Sau đó bế con bé lên trên nhà.
Lâm Ngư Yên nói vọng ra: “Nhà tớ ở nhà 707, đến giờ nhớ lên ăn tối nhé!”
Lâm Hạo Thần khó chịu: “Tại sao lại phải mời bọn họ ăn?”
Lâm Ngư Yên gãi gãi mũi: “Dù sao thì cũng là bạn học của em mà.”
Hừ, lần sau phải dạy con bé cảnh giác người khác thôi! Không được tin tưởng bất kỳ ai khác ngoài anh trai nó! Lòng người thời tận thế đâu có ai biết được điều gì, thậm chí thân thiết nhất còn có thể phản bội nhau. Chỉ có người thân bên cạnh mới là chân lí! Chỉ có anh trai là thật lòng đối tốt với em thôi. Còn lại tất cả những người khác đều là dối trá!