Phong Tri Ý chật vật nhìn về phía cổ tay, thấy hình săm đôi cá đen trắng tạo thành hình tròn âm dương vẫn phát sáng ở vị trí cũ.
Không gian vẫn còn, cô cảm thấy cô vẫn còn cứu được.
Tích góp sức lực còn sót lại của cơ thể, cô cố sức bổ nhào về phía trước, biến mất ngay tại chỗ và nhào vào trong không gian.
Nhưng một cú nhào tới vày đã dùng hết chút sức lực cuối cùng của cô.
Phong Tri Ý lại bị bóng tối bao phủ, chỉ kịp hô lên một tiếng yếu ớt trước khi hôn mê:“Quản gia, cứu tôi! ”! Trong mờ mờ ảo ảo, Phong Tri Ý mơ một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, lúc thì cô dùng góc nhìn của một cô bé, lúc thì dùng góc nhìn của người ngoài cuộc, xem một cuộc đời thê lương của một cô gái bé nhỏ này.
Cô bé có xuất thân rất tốt, là con cháu của một gia đình khai quốc công thần, ông nội là tướng quân có công huân hiển hách.
Nhưng số mệnh của cô không tốt, còn đang trong bụng mẹ thì đã bị cha mẹ ruồng bỏ.
Điều này phải bắt đầu từ ân oán giữa cha và mẹ cô.
Cha mẹ cô lớn lên trong chung một khu nhà lớn, cũng được coi như thanh mai trúc mã.
Chỉ có điều mẹ là thanh mai trong mắt của cha, nhưng cha không phải trúc mã trong mắt của mẹ.
Có lẽ chỉ được coi như bạn chơi chung.
Trúc mã trong mắt mẹ cô là người hoàn toàn khác.
Cha cô theo đuổi mẹ cô mà không được thì ông ta bắt đầu giở thủ đoạn, khiến cho trúc mã trong lòng mẹ cô “chết trận sa trường”.
Sau đó vào lúc mẹ cô đau lòng gần chết, nản lòng mất hết ý chí thì ông ta nhân cơ hội tấn công, cuối cùng ôm được người đẹp về nhà.
Chỉ là khi mẹ cô mang thai cô, trúc mã sống dậy trở về.
Mẹ cô biết được chân tướng thì đã mang thai sáu tháng, bà khăng khăng đòi ly hôn, bỏ chồng