"Khoan hãy bó lại, để tôi xem một chút.
”Nói xong, cô đưa tay sờ sờ trên bắp chân cụ già, dùng dị năng dò xét, xương cốt bên trong quả thật bị đập gãy.
Cô lén dùng dị năng chữa trị nối xương, chỉ một lát sau cô buông tay ngẩng đầu mỉm cười với chàng trai:"Không sao, vết thương không nặng, không cần bó đâu.
”Sợ đối phương đã sớm chẩn đoán ra, Phong Tri Ý cũng không nói xương cốt không bị thương, chỉ nói vết thương không nặng.
Hơn nữa trên da bị đập đến xanh xanh tím tím cô cũng không trị, bằng không thì quá rõ rang rồi.
Chàng trai đưa tay sờ sờ xương bắp chân của cụ già lần nữa, con ngươi đen nhánh của anh ánh lên nghi hoặc, cặp mắt trong suốt nhưng sâu thẳm nhìn cô một cái.
Vừa rồi rõ rang anh sờ thấy xương cốt dường như bị gãy hoặc là lệch vị trí, sao bị cô ấy bóp vài cái là khôi phục như cũ rồi?Phong Tri Ý thấy chàng trai không nói gì, thì đi xem vết thương đang chảy máu trên đầu cụ già, cũng may, không quá nghiêm trọng.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nhịn xuống không lấy băng gạc ra.
Đại đội không cho phép những người sống trong chuồng bò này đi khám bệnh, vì vậy không thể để người khác phát hiện bọn họ đã được điều trị.
Dù sao bọn họ đã dùng thuốc cứu mạng, vết thương nặng hơn nữa cũng sẽ từ từ khôi phục, sẽ không có gì phải lo lắng về tính