Nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau mưa phùn như cũ, vừa ăn sáng xong, đã có tiếng chiêng trống vang vọng khắp đại đội, thông báo cho mọi người đi tham gia đại hội phê bình.
Phong Tri Ý vốn định đi dạo trong núi sâu lập tức buông sọt tre xuống, đi theo đám thanh niên trí thức hôm nay còn chưa kịp đi làm vội vàng chạy tới nhà ăn lớn.
Nghe nói nhà ăn lớn trước kia được xây dựng vì mọi người ăn cơm tập thể, sau đó trải qua nạn đói không thể mở được thì tan rã.
Bất quá nhà ăn lớn như vậy được giữ lại, dùng để họp mặt và làm các việc công cộng.
Lúc bọn họ chạy tới trong nhà ăn lớn, không biết có phải trời mưa hay không mà mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm, đã rất đông người tập trung ở đó.
Phong Tri Ý lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai kia bị trói chặt, mặt không chút biểu cảm gì, anh cúi đầu, quỳ gối trên bàn rách tạo thành một chiếc sân khấu, cả người đầy bùn bẩn, trên mặt bẩn thỉu mơ hồ.
Trên trán anh không biết là bị ngã hay là bị đánh, vết rách đang chảy máu.
Máu theo khuôn mặt tái nhợt trườn xuống, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, cũng làm cho Phong Tri Ý nhìn mà nắm chặt bàn tay!Phát hiện cô dao động tâm lý, AI giấu ở trong tai vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:"Chủ nhân! Bình tĩnh!”“Đây là một chuyện thường xuyên xảy ra trong thời đại này, đó là chính