Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 17


trước sau

Sau khi cậu nói xong lời nói đầy hàm nghĩa thì khẽ hừ một tiếng, đi ra ngoài, cửa ở phía sau lưng cậu nặng nề đóng lại.

Thân thể Tần Linh vẫn còn run lên, răng cơ hồ muốn cắn nát ngón tay, một trận đau đớn chui vào nội tâm.

Chàng trai tuấn mỹ phóng đãng, cho dù hiện tại quần áo lộn xộn bừa bãi không chỉnh tề cũng không làm người ta chán ghét, tỏa ra mỹ cảm chán chường, đồng phục học sinh chỉ cài lại một nút, lộ ra lồng ngực cường tráng cùng cơ ngực kiện mỹ, bừa bãi mà gợi cảm.

Cậu nghênh ngang từ phía sau rèm cửa sổ trong phòng làm việc của cô giáo bước ra, cư nhiên ngạo mạn không chào hỏi ai liền mở cửa bỏ đi.

Vì sao nam sinh cao to tuấn mỹ mười sáu tuổi vừa mới phát dục lại từ trong rèm cửa sổ phòng làm việc của cô giáo đi ra? Bất kể là ai nhìn thấy, đều sẽ không thể nào nghĩ đây là một hiện tượng bình thường, con ngươi đen của Lục Phong trở nên ủ dột.

Gần đây cô làm sao vậy, ở trong mắt anh tựa hồ trở nên khác thường như vậy, mà anh căn bản không tìm được chứng cứ gì để chứng minh suy đoán bất an trong lòng anh.

Cô không phải người như vậy, không phải cô gái lỗ mãng, nếu không anh làm sao có thể yêu cô sâu như vậy?

"Chuyện gì đã xảy ra, cậu ta sao lại trốn sau rèm cửa sổ phòng em, hai người..."

Anh dừng lại, trong cổ họng hình như có cái gì ngăn lại, làm cho anh không cách nào nói xong, anh nhìn cô, mang theo biểu tình lo lắng.

Tần Linh nhìn anh, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn luôn yêu thương sâu sắc cô, nhưng bây giờ cô không thể đáp lại tình cảm của anh, cô không thể đối xử không công bằng với anh như vậy được. Môi của cô nhẹ run, sắc mặt trắng bệch, cô cảm giác như có cái gì đó mắc nghẹn trong cổ họng không nói ra được.

Mọi chuyện gần đây cô gặp phải từng hình ảnh một hiện lên trong đầu cô, cô hình như rơi vào một tấm lưới, càng giãy dụa lại càng bị lún xuống, cố biết mình không tự chủ được đã trầm luân, mà ai cũng không thể cứu được...

"Sư huynh, em... em xin lỗi... Chuyện này tạm thời em không thể nào nói rõ được... Anh có thể cho em chút thời gian được không?" Nước mắt đã đong đầy trong ánh mắt cô, nhưng cô cố gắng không để cho nó chảy xuống. Cô không muốn anh đau lòng, cũng không muốn anh phải khó xử.

Nhìn thấy biểu cảm bất lực của cô làm cho lòng anh rất rất đau.

Anh cho là mình đã một mực ở bên người cô bảo vệ cô, thế nhưng bây giờ anh mới phát hiện, anh không có làm được...

Anh ôm lấy cô, đem cô ấn nhẹ vào lồng ngực mình, anh thở dài: "Được, chỉ cần là em mở miệng, anh sẽ luôn đồng ý."

Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Tần Linh. Cô không tiếng động dựa vào trong lòng anh khóc. Cô rất hận sự yếu đuối của mình lúc này.

Lục Phong cảm nhận được trước ngực mình ẩm ướt, anh vô cùng đau lòng. Nhưng bây giờ cái gì anh cũng không làm được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh cô, an ủi cô, động viên cô mà thôi.

"Ngoan, có anh ở đây... anh sẽ ở bên cạnh em... bảo vệ em..."

"Sư huynh..." Tiếng kêu rầu rĩ của Tần Linh truyền tới, cô khóc, lần đầu tiên ở trước mặt Lục Phong phát tiết cảm xúc, phát tiết hết những tâm tình đè nén cũng bất mãn từ trước tới nay.

Tần Linh mang theo túi xách chậm rãi ra khỏi phòng làm việc, khóa chặt cửa lại. Cô mang theo tâm sự nặng nề đi về phía trước, giữa hai chân vẫn có chút khó chịu, hơi thở nóng rực, cùng hơi thể dương cương của chàng trai mới lớn như Tần Thụy như vẫn còn lại trên cơ thể cô thật lâu không tan đi.

Thô to dục vọng so với đàn ông trưởng thành còn to lớn hơn ở trong cửa động của cô thong thả cắm vào rút ra, đem hạ thân cô hoàn toàn mở rộng rồi lại rút ra ngoài, làm cho cửa huyệt của cô mỗi khi cậu rút ra lại bởi vì cậu quá thô to mà không có cách nào khép miệng lại, co quắp, theo lỗ trống nước nhờn chảy ra liên tục...

Lần đầu tiên gặp mặt chàng trai kia đạm mạc xa cách, hiện tại làm sao lại biến thành như vậy, quan hệ của bọn họ tại sao lại biến thành như bây giờ, ái muội không rõ, như thế thật không xong...

...

Buổi sáng, Tần Linh đi vào phòng làm việc của Lục Phong.

Lục Phong đang cúi đầu viết cái gì đó, không phát hiện cô tiến vào.

Nhìn một bên gương mặt Lục Phong rất anh tuấn, bộ dáng chuyên chú của anh cũng sẽ làm cho các cô gái trẻ động tâm, vậy mà đã một thời gian cô cơ hồ quên mất anh cũng là một người đàn ông anh tuấn. Nhưng mà người đàn ông được rất nhiều cô giáo trẻ cùng nữ học sinh mơ mộng yêu thích này đã từng là người mà cô mong trở thành bến cảng trú thân đến cuối cuộc đời.

Nghĩ tới điều này, Tần Linh thầm thở dài.

Cô đem ly cà phê nhẹ nhàng để xuống trong tầm mắt của anh.

Lục Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười như gió xuân: "Tiểu Linh, em đến rồi à?"

Tần Linh giật mình, "Sư huynh, trán của anh làm sao vậy?"

"À, không sao đâu, hôm qua ở trên đường gặp tai nạn nhỏ thôi." Lục Phong thoải mái nói.

Tần Linh dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào băng vải màu trắng
trên trán anh mặc dù không gây tổn hại gì cho gương mặt anh tuấn, nhưng lại làm cho mặt anh có vẻ tức cười, vẻ mặt Lục Phong hiện lên tia thống khổ, nhăn nhó.

"Còn nói không sao." Tần Linh ảo não nói, trong giọng nói toát ra sự quan tâm không thể che dấu, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Phong sủng nịnh cười một tiếng, "Ngày hôm qua sau khi tan việc bị một chiếc xe đụng vào, tài xế kia rất qua loa, may mà anh tránh được, xe không bị đâm, tránh đụng vào kính chắn gió, cảnh sát giao thông lập tức tới ngay, bất quá anh đem hắn ta đuổi đi, cũng không xảy ra chuyện gì."

"Anh~" Tần Linh nhìn bộ dáng mỉm cười không có chuyện gì của anh, hơi tức giận. Thế nhưng không phải cũng bởi vì sự khoan dung, rộng lượng của anh mới làm cho cô thích anh, chú ý tới anh sao?

Nhìn khuôn mặt anh mỉm cười, một tia sợ hãi dâng lên trong lòng cô.

Lục Phong bị "tai nạn xe cô" chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Hay là... thân thể cô run lên, không dám nghĩ tiếp nữa, sẽ không, cô lắc đầu, sẽ không có liên quan đến cậu ấy chứ?

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy mặt Tần Linh trở nên ngưng trọng, tái nhợt, Lục Phong hỏi cô.

"A!" Tần Linh tỉnh lại, "Để em bôi thuốc giúp anh, lần sau lái xe anh nhất định phải cẩn thận nha."

"Sẽ, anh lái xe vẫn cẩn thân mà, nhưng mà có đôi khi lái xe thật tốt xe người khác vẫn sẽ tự động đụng vào..."

Tay Tần Linh đang cầm bông ý tế nghe vậy run lên một chút, cô giật mình nhìn anh, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.

"Tiểu Linh..."

"Em không sao." Tần Linh hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm giác sợ hãi tức giận nơi đáy lòng, cô bắt đầu đổ nước thuốc, tay cầm bông vẫn còn hơi run rẩy.

Lục Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé bận rộn của cô, nhìn cô thật sâu, ánh mắt ôn hòa, thâm tình vô hạn.

"Tiểu Linh, vì sao lại quan tâm đến anh như vậy?"

"Bởi vì anh là sư huynh của em." Tần Linh rút tay về, né tránh ánh mắt của anh.

"Sư huynh?" Lục Phong nhẹ giọng, "Em biết anh luôn không muốn làm sư huynh của em mà."

Đáy lòng Tần Linh tràn đầy cảm giác đau xót, cô hơi hắng giọng: "Sư huynh, anh đừng như vậy, là bản thân em nợ anh, em..."

"Tiểu Linh..." Lục Phong nắm chặt bả vai Tần Linh, anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói đầy vẻ kiên quyết: "Chúng ta quen nhau đi."

Tần Linh ngạc nhiên nhìn anh, thấy ánh mắt anh đầy sự kiên định và chân thành, cô cười khổ, lắc đầu: "Sư huynh, em chỉ mong mối quan hệ của chúng ta vẫn như bây giờ mà thôi."

Lục Phong nhìn cô, ánh mắt sáng ngời như làn gió nhẹ đã tiêu tan, đáy mắt nhàn nhạt bi thương, giọng anh hơi chần chờ: "Là vì cậu học sinh đó sao?"

Vai Tần Linh run lên, môi cô run run, cuối cùng lắc lắc đầu, giọng nói mờ mịt: "Em không biết nữa..."

Lục Phong nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực của cô, vẻ mặt không biết nên tình cảm của mình với cậu thiếu niên đó là như thế nào. Anh mỉm cười chua xót, buông vai cô ra, nhỏ giọng nói: "Anh biết rồi."

Sau đó, anh hơi nghiêng mặt đi, nói với cô: "Tiểu Linh, em về phòng trước đi. Chút nữa anh có tiết, anh phải chuẩn bị một chút."

Nhìn thân ảnh cô đơn tuyệt vọng của anh, đáy lòng Tần Linh tràn đầy cảm giác áy náy, nhưng cô không muốn khiến cho anh sau này sẽ càng đau khổ, cô gật nhẹ đầu, để bông y tế lại trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Vậy em đi trước nhé. Sư huynh, anh phải cẩn thận hơn nhé."

Nói rồi, cô từ từ đi ra khỏi phòng.

Lục Phong xoay người nhìn bóng dáng của Tần Linh. Có lẽ cô ấy không biết, khi nhắc đến cậu thiếu niên đó, ánh mắt cô ấy ngoài sự bất lực, mịt mờ, còn có một tia quyến luyến không dễ nhận ra.

Từ trước đến giờ, đối với ai cô ấy cũng luôn có quan hệ rõ ràng, duy chỉ với cậu thiếu niên này, cô ấy lại không biết xử lý ra sao. Đơn giản là vì bản thân cô ấy cũng không hề nhận ra cô ấy đã có tình cảm với chàng trai đó.

Lục Phong thở dài đầy đau xót, không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa anh và Tần Linh đã càng ngày càng xa, đến bây giờ nhìn lại thì mối quan hệ đó đã không thể tiến xa hơn được nữa.

Điều duy nhất anh có thể làm là ở bên cạnh cô, ủng hộ cô, âm thầm bảo vệ cô, mong cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện