Tần Thụy hơi giương môi mỉm cười, ngoắc tay với cô: "Lại đây."
Cô vừa bước đến giường thì một cánh tay rắn chắc đã vươn ra kéo cô vào lòng.
Tần Linh hơi hoảng sợ, tay cô chống đỡ trên ngực cậu: "Cẩn thận vết thương đó."
"Không sao đâu. Anh khỏe lắm." Cậu cúi đầu xuống nhìn cô. Ánh mắt nồng nàn, say đắm.
Cô nhìn ra được sâu trong ánh mắt đó xuất hiện những đóm lửa nhỏ.
Mặt cô đỏ bừng, muốn đẩy cậu ra nhưng cánh tay của người thiếu niên như bức tường sắt, không chút lay động.
Khi mặt cậu cách cô chỉ còn 1cm thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí mập mờ trong phòng. Cô nhanh chóng đẩy cậu ra, cầm lấy điện thoại đang reo.
Tần Thụy liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, lông mày cậu hơi nhăn lại.
Cô liếc nhìn cậu một cái, thấy gương mặt cậu tràn đầy bất mãn, đáy lòng cô thở dài.
Đúng là người hay ghen mà. Nhưng quả thật cô cũng muốn nói chuyện với Lục Phong một chuyến, cậu biết anh vẫn còn yêu mình, nhưng cô không muốn anh bỏ lỡ cả đời này, cô nên cho anh một câu trả lời xác định, không thể để anh cứ chờ đợi vô vọng mãi được.
"Anh... Anh không nên nói chuyện." Cô ngẩng đầu thật nhanh nói với Tần Thụy, sau đó cầm lấy di động nhấn nút nghe. Sắc mặt chàng trai càng trở nên khó coi, chẳng lẽ cô quên đã hứa với cậu điều gì sao? Hay là cô vẫn còn thích người đàn ông này?
"Alo, sư huynh!"
"Tiểu Linh à, em không sao chứ? Anh mới vừa đi công tác về, nghe tin có người bắn súng vào em, anh rất lo lắng."
"Vâng, em không sao. Cảm ơn sư huynh quan tâm." Cô nhẹ nhàng nói.
"Sao em lại khách sáo vậy? Chiều nay em có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi."
Vừa may, câu hỏi của anh rất hợp với ý định của cô, thế là cô gật đầu ngay lập tức: "Vâng. Chiều nay em rãnh. Hẹn anh ở chỗ cũ nhé."
Ánh mắt Tần Thụy một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Tần Linh, nhìn cô nói chuyện điện thoại với một người đàn ông khác, hơn nữa còn nói chuyện ôn nhu như vậy, cái loại cảm giác khó chịu này làm cho lòng cậu muốn nổ tung, cậu đi tới, từ phía sau lưng ôm chặt lấy Tần Linh.
Thân thể Tần Linh cứng đờ, cánh tay mạnh mẽ của chàng trai ôm chặt lấy vòng eo thon của cô, cô không dám phản kháng cũng không dám lên tiếng chỉ có thể mặc cho cậu ôm chặt lấy cô.
Đôi môi ấm áp mềm mại của cậu bắt đầu hôn lên vành tai xinh xắn của cô, hàm răng khẽ cắn lên dái tai, đây là một hành động khiêu khích mãnh liệt đối với phụ nữ.
Hô hấp Tần Linh dồn dập, thở gấp, mặt cô lập tức toát ra mồ hôi, cô quay sang nói với anh: "Đừng, em đang nói chuyện điện thoại."
"Thì em nói chuyện tiếp đi." Tay chàng trai nhẹ nhàng xoa lên vú cô, vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai, sau đó tiến vào liếm bên trong tai cô.
Tần Linh hít sâu một hơi, vội che điện thoại, bỗng thở gấp.
"A Thuỵ." Cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Mồ hôi chậm rãi chảy xuống hai bên gò má, cô miễn cưỡng kháng cự cảm giác tê dại khi chàng trai hôn lên thân thể cô, "Sư huynh, lát nữa gặp lại nhé." Nói xong cô vội vã tắt điện thoại.
Cô kịch liệt thở hổn hển, bởi vì chàng trai hôn càng ngày càng sâu.
Đến khi cô mềm nhũn mất hết sức lực dựa vào người cậu thì bên tai vang lên giọng nói đầy vẻ ấm ức oán giận: "Anh không thích em nói chuyện với anh ta. Chẳng phải em đã hứa là sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta sao?"
Cô cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình, hai mắt trong suốt nhìn thẳng cậu: "Em hẹn chiều này gặp anh ấy để nói rõ. Anh không nên ghen tuông vô cớ như vậy."
Mày Tần Thụy hơi nheo lại, giọng cậu trầm thấp lạnh nhạt: "Em muốn chiều này đi gặp anh ta?"
"Đúng vậy." Cô gật đầu xác nhận.
Tuy đáy lòng không thoải mái, nhưng Tần Thụy biết không thể ép cô quá, Tần Linh đã chấp nhận cắt đứt quan hệ với Lục Phong, nhất định cô sẽ làm được. Anh thở dài, "Anh đi với em nhé."
Tần Linh vội vàng lắc đầu, "Anh đang bị thương, không nên cử động nhiều. Em đi rồi về ngay. Anh phải ở nhà tịnh dưỡng vết thương."
Cậu nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên mặt cô. Thấy cô thật sự quan tâm mình, cảm giác khó chịu khi nãy đã tan biến. Cậu ôm chặt cô vào lòng, một lúc sau mới gật đầu đáp ứng. "Được. Em phải về nhanh đó."
Cô cười khẽ, cũng giang tay ôm lấy cậu. Biết tính cậu hay ghen nhưng đã chấp nhận cho cô đi gặp riêng Lục Phong đã là chịu lui một bước.
...
Trong một quán cà phê nhỏ, có hai người ngồi đối diện nhau.
Lục Phong mỉm cười ôn nhu, anh dịu dàng hỏi Tần Linh: "Nghe nói vì cứu em cho nên Tần Thụy bị
thương?"
Cô cười nhẹ nhàng, dịu dàng gật đầu xác nhận.
Ánh mắt anh nhìn thẳng cô, "Khi biết em bị thương, anh rất lo lắng. Cũng may hiện tại em không sao. Nếu không, anh sẽ hối hận chết mất."
Nhìn ánh mắt ôn nhu thâm tình của anh, mặt Tần Linh hơi mất tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng, lưỡng lự một chút rồi nói với anh: "Sư huynh, lúc A Thụy bị thương, trái tim em như muốn tan nát. Lúc đó em mới nhận ra là em đã yêu cậu ấy rồi."
Nụ cười trên mặt anh chợt vụt tắt, ánh mắt anh tràn đầy chua xót đau khổ: "Em... em thật sự đã xác định sao?"
Tuy đáy lòng tràn đầy áy náy với anh, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục dây dưa mãi mối quan hệ này được. Như vậy là không công bằng với anh và với cả A Thụy.
Thế là cô gật đầu xác nhận, "Đúng vậy." Suy nghĩ một chút, cô nói tiếp: "Có thể con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng em thật sự hi vọng có thể cùng cậu ấy mạnh mẽ tiến về phía trước. Con người đôi lúc cũng cần có những hành động điên cuồng mà, không phải sao?" Nói xong, cô còn cười cười.
Lục Phong chuẩn bị nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Tần Linh lấy ra nhìn thì thấy người gọi tới là Tần Thụy.
Cô bất đắc dĩ thở dài, nhận điện thoại, nhẹ nhàng gọi: "Sao thế, A Thụy?"
"Khi nào em về thế?" Tuy giọng nói có vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn nghe ra sự gấp gáp trong đó.
Cô cười cười: "Chút nữa em sẽ về tới. Chẳng phải em mới vừa ra ngoài sao?" Tính tính thời gian thì từ lúc cô rời khỏi nhà đến bây giờ mới có 1 tiếng thôi. Cái người thiếu niên này, cứ làm như cô sẽ chạy mất vậy.
Bên kia đầu dây, thiếu niên im lặng một lát, sau đó thở dài nói: "Được rồi. Anh chờ em."
Nghe giọng nói đầy cam chịu của anh, cô cười khẽ, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: "Được rồi, ngoan ngoãn ăn tối rồi uống thuốc đúng giờ nhé. Một lát nữa em sẽ về tới."
"Được. Anh biết rồi."
"Vậy em cúp máy nhé."
"Ừm."
Nhìn gương mặt tràn đầy vui vẻ hạnh phúc của cô cùng giọng nói cưng chiều khi nói chuyện với chàng trai qua điện thoại, nội tâm Lục Phong tuy vẫn còn nhiều đau xót khổ sở nhưng anh vẫn thật tâm vui mừng cho cô. Anh luôn nói với lòng mình, cho dù cô quyết định như thế nào anh đều vẫn sẽ ủng hộ.
Anh hơi gượng cười, nhưng giọng nói đầy sự thật tình: "Tiểu Linh, vẫn là câu nói đó. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, ủng hộ em, cho dù em quyết định như thế nào đi chăng nữa."
Tần Linh ngỡ ngàng nhìn anh. Khi nghe được anh nói câu này lần thứ 2, cô biết cả đời này mình đã nợ anh nhưng không có cách nào trả lại được.
Trong mắt cô ánh lên nước mắt, cô cảm động nhìn anh: "Sư huynh, cảm ơn anh. Ngoài câu này ra, em không biết phải nói gì nữa."
Anh cười nhẹ, nụ cười đầy bao dung tin tưởng: "Khờ quá. Chẳng phải em đã gọi anh là sư huynh sao. Đã là sư huynh của em, em còn khách sáo làm gì chứ."
Đến chiều tối, khi Tần Linh về đến biệt thự, cô nhìn thấy Dương bá đang đi tới đi lui trước cửa phòng Tần Thụy.
"Dương bá, sao vậy?"
"Cô giáo Lam, cô về rồi à?" Nghe được giọng nói của Tần Linh, Dương bá cảm thấy mừng rỡ. Ông vội vàng chạy đến chỗ cô, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Từ chiều đến giờ thiếu gia vẫn ở trong phòng, đến giờ ăn tối nhưng cậu ấy vẫn không chịu ra ngoài. Tôi lo lắng gọi cậu ấy thì cậu ấy lại không muốn ăn. Cô giáo Tần, cô giúp tôi khuyên nhủ thiếu gia đi."
Nghe Dương bá kể, Tần Linh biết được là chàng trai này lại ăn giấm chua đây mà. Biết ngay là cậu không chịu ăn uống đúng giờ.
Cô thở dài, vỗ vai Dương bá: "Để tôi vào xem cậu ấy. Ông mau đi chuẩn bị đồ ăn đi."
"Vâng." Dương bá gật đầu rồi vội vã lui xuống.