Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 44


trước sau

Tần Linh cầm di động, trố mắt nhìn rừng cây nhỏ đột nhiên trống không. Tần Thụy chạy lên, nắm lấy tay cô, "Linh linh, em không sao chứ, có bị thương không?"

"Không có việc gì." Tần Linh lắc đầu, nhìn thấy trên vết thương cánh tay cậu đang chảy máu, cô yêu thương nhìn cậu, "Anh bị thương..."

"Anh không sao, chỉ cần em không bị thương là được rồi, dám có ý động đến em, anh nhất định sẽ không tha cho bọn chúng."

"Còn nói không sao." Tần Linh chảy nước mắt, xét một bên váy băng lấy vết thương trên cánh tay cậu, ngón tay cô run run giúp cậu quấn lại băng vải.

Tần Thụy kéo cô qua, đem đầu cô ôm vào trong ngực, "Anh thật sự không sao, tại sao em lại muốn khóc chứ, nhìn em khóc trái tim anh đều đau đớn... Em khóc vì anh sao, anh thà rằng toàn thân đầy vết thương cũng không muốn em rơi một giọt nước mắt..."

Thân thể Tần Linh mềm nhũn dựa vào người cậu, tay cô chậm rãi vòng qua ôm lấy thắt lưng của chàng trai, mặt dính sát vào lồng ngực cậu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Chàng trai này, làm tổn thương cô, nhưng lại yêu cô như vậy. Yêu vốn như con dao hai lưỡi, lòng cô trở nên mềm mại...

"A Thụy..." Cô thút thít lên tiếng.

"Ừm?" cậu dịu dàng hỏi.

"Chúng ta... đừng giận nhau nữa có được không?"

Tần Linh cảm nhận được thân hình chàng trai hơi cứng ngắc, sau đó, vòng tay ôm eo cô càng thêm siết chặt. "Linh Linh, anh xin lỗi." Cậu dịu dàng nói bên tai cô.

Tần Linh vội vàng lắc đầu. "A Thụy, em cũng có lỗi. Chúng ta làm hòa nhé."

"Được." Cậu cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.

...

"A!" Tần Linh hừ nhẹ, đầu đập vào lồng ngực cảu người đối diện.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Cô ngẩng đầu, Tần Thụy nhíu mày nhìn cô, cậu mặc đồng phục học sinh màu đen của trường R.Y, một cánh tay áo vén lên, cột băng vải màu trắng.

Tần Linh nhớ lại, sau khi cậu bị thương, cô muốn đưa cậu đi bệnh viện để băng bó nhưng cậu không chịu, đành phải đưa cậu về biệt thự.

Lúc này, sau khi đã sát trùng rồi băng bó vết thương cho cậu, hai người cùng nhau ngồi nghỉ trên sô pha.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng trai, cô đau lòng, đưa tay sờ lấy: "Anh gầy rồi."

Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, trong lòng Tần Thụy một trận kích động. Cô đang quan tâm cậu, đau lòng cậu bị thương.

Cậu vội vàng ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn xuống môi cô.

Lúc đầu Tần Lin còn khẽ giãy dụa, thế nhưng sau đó lại chậm rãi nhu thuận, hưởng thụ nụ hôn nhiệt tình của chàng trai, cùng cô môi lưỡi quấn quýt.

Hai tay cậu ôm chặt cô, hơi thở cậu cực nóng tràn ngập dục vọng.

Tần Linh như một con dê nhỏ bị cậu ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn chờ đợi chàng trai xử lý.

Nhận thấy sự hưởng ứng của cô, Tần Thụy ôm cô càng chặt hơn, nụ hôn nóng bỏng triền miên, bàn tay cậu đã lẻn vào bên trong áo sơ mi, dọc theo hông của cô vuốt ve sau lưng, cho đến lúc cơi ra khóa áo lót của cô.

Không có áo lót, bầu ngực cách áo sơ mi mỏng không ngừng cọ sát lồng ngực của cậu, trêu chọc dục vọng của câu. Mà Tần Linh bị cậu hôn đến đầu óc choáng váng hoàn toàn không nhận ra được, hé ra cái miệng nhỏ nhắn bị cậu ngậm trong miệng liên tục mút lấy gặm nuốt, cô ra sức ôm sát cổ cậu, đưa môi mình vào sâu trong miệng cậu hơn.

Cô hiếm khi ngoan ngoãn và nhiệt tình khiến cho cậu hoàn toàn mất khống chế, nhanh chóng ôm cô ngã xuống sô pha, tạm thời bỏ qua cho đôi môi đỏ mọng sưng lên, không kiên nhẫn cởi từng nút áo ra mà trực tiếp xé rách, nút áo trong nháy mắt rơi xuống.

Tần Linh khẽ nhíu mày, thói quen của cậu thật sự không tốt, lần sau nhất định phải nói rõ với cậu mới được.

Tần Thụy cũng không rảnh rỗi, cởi áo lót treo ở trên người cô ra, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực trắng rung động vào miệng.

"Ưm..." Cổ cô ngửa về sau, không tự chủ ưỡn ngực, tay vòng quanh cổ cậu càng chặt, có thể khiến cho cậu mút vào dễ hơn, da thịt cô trắng mịn rất nhanh liền bị mút thành từng vết hồng, bầu ngực một bên nhanh chóng bị cậu mút đến đỏ bừng, dường như không nhìn ra vốn là trắng noãn.

Cuối cùng cậu mới mút vào trái hồng nhỏ kia, răng khẽ gặm nó, cắn rồi buông ra sau đó lại dùng sức cắn mạnh hơn, đầu lưỡi liếm lấy nơi bị cắn đau, quả hồng nhỏ vì cậu mà dựng thẳng lên.

"Ưm... A Thụy..." Cảm giác ngứa đã lan truyền tới toàn thân, váy của Tần Linh chầm chậm rơi xuống, cậu lại trêu đùa như trước, đặt toàn bộ chú ý nửa người trên, đến nỗi hạ thân của cô đã bắt đầu tuôn ra dịch ướt, vô cùng khó chịu.

Động tác tự nhiên thật nhỏ cũng chạy không thoát khỏi đôi mắt đen hẹp dài của Tần Thụy, khóe miệng cậu cong lên nụ cười đẹp mắt và gian tà, "Linh Linh, muốn sao?"

Không đợi cô trả lời, cậu nhanh chóng kéo xuống váy cô, ngón tay thon dài chen vào giữa hai chân, như dự tính nơi hoa huyệt đã ẩm ướt dinh dính khiến cậu trực tiếp khiêu khích vào mép quần lót, hai ngón tay đồng thời đưa vào, thăm dò bên ngoài hoa môi, hưởng thụ cảm giác bị mật dịch tràn đầy bao quanh.

Cô hít sâu một hơi, tiếng rên rỉ không chịu nổi tuôn ra khỏi miệng, "Ưm... A Thụy..."

Nhìn ánh mắt vừa mù mịt, vừa quyến rũ của cô vì bị dục vọng kiềm chế càng khiến cho Tần Thụy thêm hứng khởi, cậu vội lè
lưỡi liếm lấy quần lót đã bị ướt đẫm của cô, đầu lưỡi ướt mềm giống như là lông chim trêu chọc thần kinh nhạy cảm của cô, Tần Linh giống như bị chạm điện thân thể không ngừng khẽ run lên, bên trong hoa huyệt càng chảy ra nhiều mật dịch hơn.

Nhưng mãi mà cậu vẫn không chịu đi vào, chỉ lượn qua lượn lại ở hai mảnh hoa môi, nhiều lắm là sẽ thỉnh thoảng níu lấy viên trân châu nhỏ nhẹ miết, cho dù thỉnh thoảng Tần Linh di chuyển cái mông ma sát đầu lưỡi của cô mong cậu đưa vào, cậu lại thủy chung không chịu cho cô.

Ưm ưm ưm, cô thật khó chịu... Nhưng mà lại ngượng ngùng mở miệng.

Tần Thụy nhìn cô ngượng ngùng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, si mê cười, cuối cùng cũng mở miệng nói lên yêu cầu của cậu: "Linh Linh, gọi anh một tiếng ông xã, anh liền cho em."

Đôi mắt trong trẻo của Tần Linh nhìn vào mắt cậu, một tiếng "ông xã" này đối với cậu mà nói, ý nghĩa như một lời xác định. Cô dán lên môi Tần Thụy, cố gắng dùng sức nói ra từ chỉ hai người mới có thể nghe: "Ông xã."

Cậu mừng rõ như điên, lần nữa đoạt lấy môi cô, nặng nề hôn nhiều lần, giọng có chút khàn khàn lộ ra vui sướng yêu cầu: "Gọi một lần nữa."

Cô phát hiện, chàng trai này rất hay ăn vạ, bĩu môi bất mãn nói: "Anh vừa rồi chỉ nói cần em gọi một tiếng."

Tần Thụy hơi nhíu mày, không sao, dù sao cậu có rất nhiều biện pháp để cô gọi, cậu cũng không lãng phí thời gian nữa, bàn tay dễ dàng tách ra hai chân của cô, cũng không tiếp tục dùng đầu lưỡi trêu đùa cô, trực tiếp lôi ra vật to lớn vội vội vàng vàng chui vào trong mật huyệt.

Cậu không cởi xuống quần lót của cô, lúc lỗ mãng đâm vào bên trong khiến cả vài vào theo, lúc cự long rút ra, vải vóc ma sát hoa huyệt mềm mại, loại cảm giác đó khiến cho Tần Linh vừa cảm thấy khó chịu rồi lại có thể mang đến tê dại.

"A Thụy, mau cởi ra." Cô ôm cổ cậu, hai chân bắt chéo vòng lấy hông cậu, hơi dùng sức một chút sức lực nâng lên, sẽ kẽo cả nửa người dưới, dùng lực đè ép cự long bên trong hoa huyệt.

"Hửm? Linh Linh muốn cởi cái gì ra?" Tần Thụy giả bộ ngu ngốc, hành hạ vui vẻ như vậy sẽ chỉ làm cậu muốn ăn hiếp cô, mông hẹp vận động tốc độ nhanh kinh người, trong tiếng va chạm kịch liệt, cự long màu đỏ tím thỉnh thoảng lộ ra thân, dừng lại mấy giây nữa chuyển động, cho đến cả gốc cũng hoàn toàn đi vào.

"A... A... Cởi ra..." Tần Linh cảm thấy bất lực, cô một tay muốn gạt quần lót ra, bởi vì cự long xấu xa kia khiến quần lót không ngừng khuấy động bên trong hoa huyệt, nơi đó thật sự quá nhạy cảm, hoàn toàn không chịu nổi.

"Linh Linh, gọi lần nữa, anh cởi ra, có được không?" Cậu buồn bực hừ một tiếng, hăng hái ra sức đâm vào, cự long đã để đến miệng tử cung, nịnh nọt lấy lòng thịt non quanh mình, cực hạn mút vào để cho nó hết sức sảng khoái.

"A...a... A Thụy..." Cậu thật vô lại, cậu càng dùng sức rút ra đâm vào, quần lót bị ngậm bên trong càng ma sát lợi hại, những phần thịt non mềm cũng hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản nó.

"Gọi lần nữa, nhé?" Tần Thụy lần nữa xâm nhập mấy phần, cự long vẫn không ngừng chuyển động. cậu thấy Tần Linh cắn chặt môi không chịu gọi, bắt đầu lôi kéo quần lót ra bên ngoài mật huyệt.

"A... không muốn... a...a..." Một mặt là cự long mạnh mẽ đâm vào, một mặt là dùng sức kéo ra, hai loại sức lực cùng tồn tại bên trong mật huyệt đấu tranh, thân thể co rút trút ra lượng lớn mất dịch, Tần Linh dựa ở đầu vai cậu, có chút tủi thân hít hít mũi: "Ông xã, ông xã lấy ra có được không?"

Tần Thụy vừa nghe, tâm cũng mềm nhũn, ai, cậu nhận, đời này cũng cam tâm tình nguyện với cơ thể cô gái bên dưới.

"Được rồi, Linh Linh ngoan." Cậu vỗ vỗ cái mông của cô, vừa nói rút cự long ra khỏi hơn phân nửa, lúc kéo ra quần lót ướt đẫm, lượng lớn ai dịch cũng chảy theo, trong nháy mắt liền nhuộm ướt ghế sô pha bên dưới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện