"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này."
Trong không gian yên tĩnh, tại một góc của quán cà phê, vang lên giọng nói quyến rũ tràn đầy từ tính của người đàn ông.
"Em cũng không ngờ thầy lại là ba của A Thụy." Tần Linh cười cười, ngước mắt nói chuyện với người đàn ông.
"Em thật sự đã xác định chắc chắc người em muốn kết hôn là A Thụy?" Ánh mắt Tần Ngạo nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn trước mắt.
"Dạ đúng vậy." Tần Linh biết được sẽ có một ngày cô phải đối mặt với ba mẹ của cậu ấy, điều cô cần làm là sẽ không buông tay cậu.
"Nếu thầy không chấp nhận thì sao?"
Đối diện với ánh mắt đầy áp bức của người đàn ông, nếu nói đáy lòng cô không sợ hãi là nói dối. Áp chế cảm xúc trong lòng, cô bình tĩnh nói với ông: "Cho dù như thế nào, em cũng sẽ không buông tay cậu ấy."
Nhìn đôi mắt trong sáng nhưng giờ phút này tràn đầy kiên định của người con gái mà bản thân mình luôn thầm yêu, đáy lòng Tần Ngạo tràn đầy sự chua xót đau khổ.
Khi biết con trai mình cũng yêu cô, ông đã từng ghen tỵ, chua xót, không cam lòng. Hôm nay, hẹn cô ra đây chủ yếu là muốn xem rõ biểu hiện của cô.
Đã có lúc ông có suy nghĩ điên cuồng, chỉ cần cô có chút không thích, ông sẽ sẵn sàng chia cắt hai người, cho dù dù người đó có là con trai ông đi chăng nữa.
Lẳng lặng quan sát gương mặt của người đã từng là thầy giáo mình, Tần Linh chỉ nhìn thấy một gương mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc nào.
Nhiều năm trước khi còn là một thiếu nữ, đối với thầy Tô cô luôn có sự sợ hãi kính trọng của một học sinh đối với thầy giáo của mình. Nhiều năm sau, khi đối diện với gương mặt ấy, cô vẫn mang tâm trạng sợ hãi và hồi hộp khi như vậy.
Tuy cô không nhìn ra được biểu cảm của Tần Ngạo nhưng Tần Ngạo là ai? Là người nắm quyền quản lý cao trong tay, đã từng đối mặt với rất nhiều người, biểu cảm giả dối, chân thật, kính sợ, si mê, yêu quý, ông đều nhìn ra được.
Nhìn cô gái khi nói chuyện với con trai mình luôn lộ ra biểu tình hạnh phúc ấm áp, còn khi nói chuyện với ông lại lộ ra sự sợ hãi, đáy lòng Tần Ngạo ngoại trừ sự chua xót thì chỉ còn lại sự đau khổ mà thôi.
Ông có thể ép buộc, cưỡng đoạt tất cả mọi người nhưng riêng với người con gái trước mặt này, ông lại không thể làm được gì. Có lẽ, đây chính là do sự trừng phạt của ông trời dành cho ông.
Tần Ngạo thầm thở dài, ông nhẹ nhàng nói: "Tiểu Linh, tôi có thể gọi em giống như trước chứ?"
"Vâng." Tần Linh gật nhẹ đầu.
"Tính của A Thụy, cả tôi và em đều rõ. Chuyện nó đã quyết định, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến nó thay đổi được. Thật ra hôm nay tôi hẹn em không phải là muốn ngăn cản hai đứa. Tôi chỉ muốn biết xem em có yêu nó thật lòng không? Nếu là thật, vậy tôi sẽ chúc mừng hai đứa."
Tần Linh ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn ông. Nhìn thấy đôi mắt ông tràn đầy sự đau xót cùng tuyệt vọng, đáy lòng cô lộp bộp một chút. Cô cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng điều này khiến cô không dám nghĩ tiếp.
Cô hơi chần chừ, mở miệng hỏi: "Là thật sao ạ?"
"Đúng vậy." Tần Ngạo gật nhẹ đầu.
"Vậy..." Tần Linh định mở miệng nói chuyện tiếp thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Nhìn thấy người gọi tới là Tần Thụy, ánh mắt cô một mảnh mềm mại.
"A Thụy!" Cô nhẹ giọng gọi.
"Em đang ở đâu thế?" Tần Thụy về tới nhà, phát hiện không thấy cô, cậu liền gọi điện thoại cho cô.
"Em đang nói chuyện cùng ba anh." Tần Linh nói thật với cậu.
"Sao? Ba anh bắt em đi?" Nghe Tần Linh nói vậy, ánh mắt Tần Thụy một mảnh âm trầm. cậu vội vã xoay người chạy ra khỏi biệt thự. "Hiện giờ em đang ở đâu?" Cậu lạnh lùng hỏi.
Giọng nói vừa rồi còn ấm áp nhẹ nhàng giờ chuyển sang lạnh lùng như gió đông bắc, đáy lòng Tần Linh bất đắc dĩ thở dài. Xem ra quan hệ cha con hai người thật sự rất không tốt.
"Em đang ở quán cà phê MayMay. Thật ra em sẽ về nhanh thôi. Anh đừng lo lắng." cô vội vã trấn an cậu.
"Ở đó chờ anh. Đừng đi đâu cả." Nói rồi cậu nhanh chóng tắt điện thoại.
Tần Linh định nói tiếp nhưng thấy điện thoại đã ngắt kết nối, cô thầm thở dài. Ngước mắt lên nhìn, thấy Tần Ngạo vẫn nhìn mình chằm chằm. đáy lòng Tần Linh hơi không được tự nhiên.
Nếu lúc trước cô còn không nhận ra thì bây giờ cô đã nhìn rất rõ sự quyến luyến yêu thương trong ánh mắt của ông.
Tần Linh thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng nhớ tới lời Tần Thụy, chắc chắn cậu sẽ đến đây rất nhanh.
Áp chế sự mất tự nhiên trong lòng xuống, cô cười gượng: "A Thụy nói sẽ đến ngay lập tức."
Nhận thấy Tần Linh né tránh không muốn nói chuyện với ông, Tần Ngạo âm thầm cười khổ. Ông bình tĩnh gật đầu: "Vậy ngồi chờ một tí."
Tần Linh gật
nhẹ đầu, sau đó cô nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn phía đối diện nữa.
Không khí bỗng chuyển sang sự yên tĩnh kỳ dị. Mặc dù Tần Ngạo cố gắng không muốn làm cô sợ nhưng ánh mắt ông vẫn không thể khống chế được nhìn về phía cô.
Vẫn là gương mặt ấy, gương mặt khiến ông luôn nhớ tới từ thời trẻ đến khi bước sang tuổi trung niên. Nhưng chính bản thân ông đã tự tay hủy hoại để chọn con đường danh vọng.
Như để thỏa mãn sự tiếc nuối thời trẻ, cũng như muốn nhận được câu trả lời khiến bản thân mình hết hi vọng, Tần Ngạo mở miệng hỏi: "Nếu lúc trước tôi nói với em rằng tôi yêu em, em có bằng lòng yêu tôi không?"
Tần Linh đang tìm cách thôi miên bản thân để không nhìn thấy ánh mắt đầy nóng bỏng của người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên nghe được câu hỏi khiến đáy lòng cô tràn đầy ngỡ ngàng sợ hãi như vậy, cô vội vã ngẩng đầu lên nhìn ông.
Trong ánh mắt của người đàn ông đấy là sự cố chấp, quyến luyến, si mê khiến cô tràn đầy kinh hãi cùng không thoải mái. Cô giương môi cười cười, bình tĩnh trả lời: "Sẽ không ạ. Trong tâm trí em, thầy vẫn luôn là thầy Tô, là người mà em kính trọng và quý mến."
Khi nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc cùng kiên định của cô gái, trong lòng Tần Ngạo như có cái gì đó biến mất. Có lẽ đó là sự hoài niệm, sự tương tư về người con gái mà ông đã thật lòng yêu thương.
"Đúng vậy, cô ấy sẽ không bao giờ yêu ông. Cho nên ba à, xin người đừng bao giờ nhìn vợ con bằng ánh mắt như vậy nữa." bất thình lình vang lên giọng nói đầy lạnh lùng cùng châm biến khiến hai người giật mình.
Tần Linh quay lại nhìn, thấy Tần Thụy đã bước đến bên cạnh cô từ bao giờ. Cô nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay cậu: "Anh đến rồi à."
Từ lúc trên đường đi tràn đầy bất an cùng sợ hãi đến giờ, khi tận mắt nhìn thấy người con gái của cậu nắm chặt lấy tay cậu, gương mặt tràn đầy vui vẻ hạnh phúc nhìn cậu, sự cuồng bạo nơi đáy lòng Tần Thụy mới dần biến mất. Cậu cười cười kéo cô xuống ngồi cạnh mình.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện: "Ba, con đã nói rồi. con chỉ lấy mỗi Linh Linh. Cho dù người có làm bất cứ điều gì, cũng không thể ngăn cản được con đâu."
Tần Ngạo nhận ra sự đối địch của con trai mình, ông cười khẽ. Đúng là con trai ông, sự chiếm hữu đối với đồ vật của mình, luôn mạnh mẽ như vậy.
"Con nghĩ ta sẽ làm gì hai đứa?" Ông hỏi lại cậu.
"Cho dù ba có làm gì đi chăng nữa, con cũng không buông tay."
Tần Ngạo im lặng một lúc, không khí chung quanh như bị đè xuống. sau đó, ông ngước mắt lên nhìn hai người: "A Thụy, con nghe cho rõ đây. Con là con trai ta, cho dù ta có gây hại cho bất cứ ai, cũng sẽ không làm hại con. Còn nữa, bây giờ con đã lớn rồi, chuyện của con, sau này ta sẽ không quản nữa. Nhưng con phải tự chịu trách nhiệm với những gì mà mình làm."
Đây là lần đầu tiên Tần Ngạo nói nhiều với Tần Thụy như vậy. Đáy lòng Tần Thụy vừa chua xót vừa châm biếm. Cậu ngước mắt lên nhìn ông, thấy sâu trong ánh mắt lạnh lùng đó là sự quan tâm không thể nhận ra. Nếu không phải từ nhỏ đã tiếp xúc với ông, cậu cũng không phát hiện được.
Những lời châm biếm như nghẹn lại ở ngực cậu. Bỗng trên tay truyền đến sự ấm áp, cậu nhìn xuống thấy bàn tay Tần Linh đang nắm chặt lấy tay mình, tay kia của cô còn nhẹ vỗ về lên tay cậu, như muốn an ủi cậu.
Tần Thụy cười cười, không sao. Sau này cậu đã có cô, Linh Linh của cậu, người sẽ cùng cậu đi đến suốt cuộc đời. Cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa.
Cậu ngước mắt lên nhìn Tần Ngạo, người ba mà cậu đã từng oán hận, từng căm ghét đến khi không còn tình cảm nào nữa, ánh mắt Tần Thụy bỗng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Cảm ơn ngài, ba."
"Ừ." Tần Ngạo cười cười, không nói gì thêm nữa.