Tần Linh mặc một chiếc áo cưới thật dài màu trắng, tóc được thả tự nhiên, dùng vài bông hoa tươi làm trang sức, khắc hẳn cách ăn mặc khi tham gia tiệc tùng, không có đồ trang sức sang trọng, thiếu đi vài phần quý phái nhưng lại tôn thêm vài phần hoạt bát, váy dài rũ xuống, cô đứng trước gương cẩn thân quan sát chiếc váy này, đến khi nhìn thấy hình ảnh của Tần Thụy, quay đầu lại, "Có đẹp không?"
Tần Thụy đứng sau lưng cô không nhúc nhích vài giây, sắc mặt có vẻ giật mình, thấy Tần Linh nhìn cậu mới đi tới, thấp giọng nói ra hai chữ, "Rất đẹp."
Tần Linh quay sang nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng trai, bốn năm trôi qua, cậu càng trở nên thành thục ổn trọng, cảm giác như lắng đọng theo thời gian. Thời gian trôi qua thật nhanh, con của hai người cũng đã được 3 tuổi, nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn không thay đổi.
Cô cười cười, tay vuốt nhẹ áo cưới, "Em rất thích bộ này, nghe nói anh đặt riêng từ nước ngoài, bọn họ nói bộ này chụp ngoại cảnh hay trong phòng đều thích hợp..."
Tần Thụy ngắm nhìn gương mặt cô qua gương, cô vẫn không có thay đổi gì so với nhiều năm trước đó, có chăng trên người chỉ có thêm sức quyến rũ mặn mà theo thời gian mà thôi. Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh tay trần của cô, sau nử ngày mới trầm thấp nói: "Linh Linh, cuối cùng anh cũng đã đợi được đến ngày này."
"Hửm?" Tần Linh ngước mắt hỏi cậu.
Tần Thụy bước đến sóng vai cùng cô, ôm lấy vai cô, thật lâu sau mới nói: "Cuối cùng giấc mộng sau bao nhiêu năm cũng đã thành sự thật, anh rất hạnh phúc. Em hạnh phúc không?"
Tần Linh cũng nhìn hình ảnh hai người sóng vai trong gương, cô vươn tay nắm lấy tay cậu, nụ cươi xinh đẹp như đóa hoa nở rộ: "Em thật hạnh phúc."
Ai cũng nói phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, cô cũng từng mặc những bộ lễ phục xa xỉ nhưng khi mặc chiếc váy cưới này vào mới cảm thấy không hề giống vậy, ánh mắt không kìm được ánh lên những giọt nước mắt hạnh phúc. Tần Thụy đứng yên bên cạnh cô thật lâu mới kéo tay cô đi chụp ảnh, không chịu chụp trong phòng, cậu nói muốn đi chụp ngoại cảnh.
Địa điểm chụp ngoại cảnh đều là những nơi Tần Linh chưa từng đi đến, trước kia chưa từng nghe qua người của cửa hàng ảnh cưới nói địa điểm mà Tần Thụy chọn có khung cảnh khá đẹp, cầu nhỏ có nước chảy, cây cối um tùm, hai người dưới sự chỉ dẫn của thợ chụp ảnh tạo rất nhiều tư thế, mặc dù mệt nhưng rất vui.
Hai người chụp xong trở về biệt thực của Tần gia, Tần Thụy nói với Tần Ngạo kế hoạch tổ chức lễ cưới.
Ngày kết hôn đã được định sẵn, là nửa tháng sau.
Qua nhiều năm nay, quan hệ của hai người cũng không còn nhiều căng thẳng như lúc trước nữa. Tần Thụy cũng đã dần mở rộng lòng với ba mình hơn.
Đặc biệt là sau khi có sự xuất hiện của Tiểu Đậu Đậu, tình cảm của hai người càng trở nên thân thiết hơn.
Tiểu Đậu Đậu đang nằm lim dim trong lòng ông nội, thấy được ba mẹ về tới, cậu bé vội vã chạy ra ôm lấy Tần Linh. "Mẹ!"
Tần Linh cúi người xuống, ôm lấy thân mình mập mạp của con trai: "Hôm nay con ở nhà có ngoan không?"
Cậu bé gật đầu: "Dạ có. Ông ngoại mua cho con rất nhiều trò chơi."
Tần Linh nghe xong, cười bất đắc dĩ. Có lẽ lúc còn trẻ không dành nhiều tình cảm cho con trai, nên khi đứa cháu nội này ra đời, Tần Ngạo dường như buông hẳn công việc trong công ty, giao cho Tần Thụy xử lý, còn mình thì ở nhà trông cháu.
Nếu nói người nào trong nhà thân thiết nhất với Tiểu Đậu Đậu, thì người đó chính là ông nội của cậu bé.
Từ khi ra đời, thời gian cậu bé ở với ông nội còn nhiều hơn với ba mẹ nữa.
"Được rồi, lớn rồi đừng có mãi đeo theo
mẹ nữa." Nói xong, chàng trai bên cạnh nhanh chóng tháo tiểu móng vuốt của con trai xuống.
Nghe được tiếng gọi của ba mình, thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Đậu Đậu run lên một cái, sau đó nhanh chóng nhảy xuống nhào trở về lòng của ông nội.
Tần Linh thầm thở dài, liếc mắt sang nhìn chàng trai bên cạnh. Thật không hiểu nổi, ngay cả con trai mình mà cậu cũng ghen!
Sau khi bàn bạc xong với Tần Ngạo, Tần Thụy cùng Tần Linh trở về nhà. Còn Tiểu Đậu Đậu, tất nhiên là ở lại ngủ với ông nội rồi! Thật ra cậu bé cũng rất luyến tiếc mẹ mình, nhưng sau khi được ông nội dụ dỗ sẽ mua cho thêm mô hình rô bốt mới, cậu đành nhẫn tâm quăng luôn mẹ ra sau khỏi đầu.
Trên đường trở về, Tần Thụy nói với cô: "Đúng rồi, em xem hôm nào đó ba mẹ em đến đây đi."
"Ừm."
Hai người trở về nhà họ Tần ở thôn, lần này trở về Tần Thụy mang theo rất nhiều quà, ba mẹ Tần nghe nói bọn họ đã đăng kí kết hôn thì thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay họ biết quan hệ của Tần Linh với cậu, tuy ngoài mặt không phản đối nhưng trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, sợ cậu sẽ không cưới con gái mình.
Dù sao con gái mình cũng lớn hơn con trai nhà người ta nhiều tuổi. Nay nhận được đáp án khẳng định, họ cũng có thể an tâm.
Công việc tổ chức hôn lễ đều do chính bản thân Tần Thụy sắp xếp. Cậu không yên tâm để người khác làm. Mỗi một việc phải được cậu xác nhận mới được thực hiện.
Tần Thụy đã chờ đợi hôn lễ này quá lâu, nên không muốn xảy ra chút bất trắc gì.
Ngược lại Tần Linh trở thành người nhàn rỗi, suốt ngày cùng mấy người bạn đi dạo phố ăn cơm, đến khi cô cảm thán thời gian trôi qua thật mau thì đã đến ngày tổ chức lễ cưới.
Khách tham quan hôn lễ không nhiều lắm, chỉ là một ít bạn bè hai bên, một số thủ tục cũng được giản lược bớt, vốn người dẫn chương trình muốn nói thêm vài câu nhưng kết quả lại thấy ánh mắt sắc bén của Tần Thụy nên không dám nói nhảm nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Đối với lễ cưới, Tần Ngạo ngồi trên ghế mỉm cười nhàn nhạt nhìn tình cảnh hai người trao nhao nhẫn cưới, đáy lòng hi vọng hai đứa luôn được hạnh phúc.
Ánh đèn của ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà cao cao chiếu xuống, hoa hồng đỏ như lửa kiều diễm, không khí của lễ cưới rất vui, cô dâu chú rể trong lời chúc phúc của mọi người mặt cười tươi như hoa đào, sau đó mở champagne rót rượu vào tháp rượu, người ngồi bên dưới cũng nâng ly lên, cùng nhau chứng kiến hứa hẹn của hai người.
Hai người yêu nhau, nguyện ý tạo nên lời hứa hẹn cả đời, kết hôn như một minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của bọn họ.
Không khí của lễ cưới rất náo nhiệt, Tần Linh nắm chặt tay cậu ghé sát vào tai cậu khẽ nói: "Ông xã, em yêu anh."
Tần Thụy ánh mắt nụ cười đều tràn đầy vui vẻ, cậu cũng ghé vào tai cô: "Bã xã, anh cũng yêu em." Rồi hôn say đắm lên môi cô.