Tần Linh cố gắng khống chế sự tức giận đi về lớp học, một lúc sau Tần Thụy cùng Nghê Na cũng về tới.
Cô hắng giọng, nói: "Cả lớp chúng ta cứ làm theo lời cô nói trước đi, viết xong phiếu bầu thì nộp lên đây cho cô là được."
"Cô giáo, tôi muốn tự mình đề cử." Cô vừa dứt lời, liền có một người tiếp lời nói.
Tần Thụy từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Trong lòng Tần Linh hơi phức tạp, cô giật mình nói: "Tự mình đề cử? Đương nhiên có thể, tuy nhiên em xác định mình có thể sao?"
"Cô giáo vì sao giật mình như thế, chẳng lẽ cô không tin tôi có thể làm lớp trưởng sao? Hay là cô căn bản không muốn tôi làm?"
Tần Linh vội vàng phủ nhận, "Không có, em nên biết vị trị lớp trưởng không dễ dàng đảm đương, quan trọng nhất là phải tự hạn chế bản thân mới có thể..."
"Tôi không đủ tự hạn chế bản thân sao, cô giáo? Cô nên biết con người có đôi khi sẽ kìm lòng không đậu..."
"Em là lớp trưởng cô cũng không phản đối." Tần Linh vội vàng cắt đứt lời cậu, ánh mắt cô tựa hồ đang né tránh cái gì, mặt hơi nóng lên, "Tuy nhiên còn phải trưng cầu ý kiến của các học sinh trong lớp."
"Cô giáo nhất định hi vọng đều phản đối đúng không?" Tần Thụy cười đến thật đáng ghét.
"Không phải vậy." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô cũng không muốn như vậy a. Thật sự cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tần Thụy, nhưng lớp trưởng là đại diện của cả lớp, nên phải thường xuyên trao đổi với giáo viên chủ nhiệm.
"Cả lớp cảm thấy Tần Thụy làm lớp trưởng như thế nào?" Cô điều chỉnh lại tâm tình hỏi, Tần Thụy mặc dù rất thông minh, bình thường thành tích cũng rất tốt, nhưng biểu hiện hằng ngày của cậu cũng không phải là quá tốt, thường xuyên đi muộn, trốn học, về sớm... Ngoại trừ cô, cô giáo khác đều bỏ mặc cậu.
"Được." Thật nhiều học sinh đều trăm miệng một lời.
Tần Linh giật mình nhìn cả lớp học, sắc mặt hơi hoảng hốt, nhìn Tần Thụy lạnh lùng tươi cười chói mắt.
"Vậy được rồi, từ bây giờ, Tần Thụy chính là lớp trưởng của lớp chúng ta." Tần Linh chống tay lên bục giảng, sau một lúc nhẹ giọng tuyên bố kết quả bầu cử. Tần Thụy thường ngày đối với bạn học đạm mạc xa cách tự nhiên ở trong lớp lại có nhân duyên tốt như thế, người lớn lên đẹp tra cư nhiên có nhiều chỗ tốt a.
Tần Linh thở dài, số phận đã an bài muốn trốn tránh cũng không được.
...
"Đề bài này rất đơn giản, cô tin tưởng mọi người có thể làm tốt." Tần Linh nhu hòa hướng dẫn bài tập cho học sinh. Học sinh trong lớp đều chăm chú lắng nghe, giống như trên người cô có một loại ma lực, giọng nói cô có một loại sức hút mãnh liệt thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cho dù là học sinh lười biếng, thường ngày không thích nghe giảng bài nhất, thì khi nghe cô giảng bài cũng sẽ từ từ bị thần thái ôn hòa, giọng nói dịu dàng thu hút, chậm rãi đi theo tiết tấu của cô.
Tần Thụy chăm chù nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù trên mặc không lộ ra một chút biểu tình nhưng trong ánh mắt ấy có tia si mê điên cuồng khiến người ta nhìn thấy rợn cả tóc gáy. Khi Tần Linh đứng trên bục giảng vô cùng hấp dẫn người khác, thần thái cô an tĩnh mà thánh khiết làm cho người ta cảm thấy cô như là tiên nữ được thượng đế phái xuống nhân gian để phổ độ chúng sinh.
Nam sinh trong lớp giống như bị thôi miên, âm thanh ngọt ngào kia chậm rãi hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, toàn bô sự tập trung đều hướng lên trên người cô giáo trẻ, thần thái này biểu hiện rõ ràng trên mặt mỗi người, sợ rằng chính bản thân bọn họ cũng không cảm thấy.
Lúc này Tần Linh giống như đang đứng trên tế đàn của thánh nữ, nhận lấy sự thành kính cùng sùng bái của mọi người. Tần Thụy liếc mắt nhìn thoáng qua lớp học, nhận thấy ánh mắt say mê của mọi người đều nhìn chăm chú vào người con gái của cậu. Đột nhiên trong lòng cậu có chút chua chát dần dần lên men, cậu không thích bộ dáng thánh khiết của cô như vậy đối với người khác, không muốn những người khác cũng có thể nhìn thấy được cái đẹp của cô, chạm vào cô.
Mặc dù Tần Linh đang giảng bài nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm cô từ dưới lớp học. Không cần nhìn cô cũng biết được là ai. Mỗi lần vô tình chạm phải ánh mắt của cậu, tuy vẫn là đôi mắt lạnh nhạt xa cách nhưng sự hiện hữu của ánh mắt ấy khiến cô không thể nào bỏ qua được.
Có thể nói do sự tồn tại của cậu quá mạnh mẽ, cho dù cậu có lạnh nhạt xa cách đến đâu cũng khiến người khác khó có thể bỏ qua.
"Cô giáo!" Một giọng nói trong vắt như nước suối vang lên.
Tần Linh đang nhìn sách giáo khoa nghe thấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Thụy đang giơ cánh tay, khóe môi hơi cong cong cười nhìn cô. Cô vẫn không thích ứng được với bộ dáng hiện tại của cậu, cũng đúng, có ai có thể thích ứng được chứ?
"Em có vài chỗ vẫn không hiểu? Cô có thể giúp em không?"
Tuy bề ngoài cậu tuấn mỹ đạm mạc có vẻ như không quan tâm chuyện gì, nhưng nhớ lại đêm hoan ái hôm đó, thiếu niên mạnh mẽ cuồng đoạt đòi lấy cô, đáy lòng Tần Linh vẫn một trận rung động, phần lớn nhiều hơn là sự xấu hổ.
Nhìn bộ dáng này của cậu làm cho cô không thể nào không suy nghĩ có phải hôm đó là do cô phát mộng xuân nên mới mơ thấy
mình phát sinh quan hệ với chàng trai này hay không.
Lúc này cậu hình như thật sự là học sinh của cô, thậm chí khi thấy khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của cậu, ngược lại trong lòng cô lại nảy sinh ác cảm tội ác.
"Cô giáo?" Bộ dáng cô thẫn thờ cũng xinh đẹp như cũ, làm cho mấy nam sinh ngưng mắt nhìn cô, cậu tuyệt đối không muốn để cô như vậy, bởi vì cậu không có cách nào nắm bắt được suy nghĩ của cô.
"À!" Tần Linh tỉnh lại. Cô quên mất Tần Thụy bởi vì tạm nghỉ học đã bỏ lỡ rất nhiều bài học. Cô đi xuống bục giảng, "Tôi sẽ giúp em một chút."
Kỳ thực cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng, Tần Thụy là chàng trai có chỉ số thông minh rất đáng ngạc nhiên, đừng nhìn vẻ bề ngoài của cậu mà vội vàng đánh giá.
Vấn đề nhỏ như vậy mà cũng làm khó được cậu thì đúng là chuyện cười!
"Đề bài này thực sự rất đơn giản, xem đi!" Cô cầm lấy bút trong tay cậu bắt đầu tính toán theo công thức ở trên trang giấy, vị trí của cô vừa đúng đứng ở trong góc phòng, bên ngoài đã được thân hình Tần Thụy che khuất.
Vẻ mặt cô rất chuyên chú, tóc đen thuận thế rũ xuống che khuất hai bên gò má tuyết trắng, lông mi đen nhánh nhẹ nhàng chớp động, giống như hai cánh bướm nhẹ nhàng tung bay.
"Vẫn đang nghe chứ?" Tần Linh nghiêng đầu liếc cậu một cái.
"Vẫn." Cậu cúi đầu nghiêm túc nhìn ngòi bút đang động đậy.
Thế nhưng ngón tay thon dài lại không thành thật từ từ đưa vào làn váy, cách quần lót xoa nhẹ nơi cánh hoa tư mật của cô.
Tần Linh kinh hách thở hổn hển, "Làm gì vậy?" Cô cúi đầu hỏi.
"Cô giáo có thể nói lại một lần nữa không, em thật sự rất ngốc, nghe không hiểu." Tần Thụy đáp, khuôn mặt biểu cảm giống như thật, nhưng mà tay cậu vẫn không chịu dừng lại, cách quần lót ở cửa huyệt cô hoạt động, cậu dán ở tai cô nhanh chóng nói: "Tôi rất không thích cô giáo cùng nam sinh khác liết mắt đưa tình."
"Cậu... A!" Cô thở nhẹ, hai gò ám nổi lên một mảnh hồng, cô lập tức che miệng mình. Hạ thể bỗng nhiên bị ngón tay dài của cậu xen vào, vách tường chặt khít nhanh chóng co rút lại.
Trong lúc cô không hề phòng bị, cậu đã đẩy quần lót nhỏ, bỗng nhiên dùng ngón giữa tiến vào cô.
Cô cố gắng kiềm chế không kinh hô trên mặt, biểu tình không biết phải làm sao, bị cô kẹp chặt ngón giữa cũng làm cho cự thú dưới quần cậu cấp tốc dâng trào. Bởi vì cô đột ngột bị tiến vào, nơi đó chật hẹp mà khô khốc, không có cách nào thích ứng ngón tay thô cứng, nhanh chóng co rút muốn đẩy ra dị vật.
"Buông tôi ra, Tần Thụy, cầu xin cậu..." Cô hút khí, thấp giọng cầu xin, cô sợ hãi những học sinh trong lớp sẽ nhìn về phía sau, sợ bọn họ sẽ nhìn ra điều gì từ nét mặt của cô, thế nhưng hai mắt cô lại tiếp xúc với một đôi con ngươi lạnh nhạt, Tần Thụy ngồi trên bàn, nghiền ngẫm nhìn cô, dường như muốn thưởng thức biểu tình giãy dụa của cô khi bị tình dục khống chế.
"Ưm..." Cô cố gắng ngậm chặt miệng, thân thể nhẹ lui ra. Cô đem toàn bộ sức lực khống chế xúc động muốn thét chói tai. Ánh mắt của Tần Thụy làm cho cô cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thế nhưng, cậu căn bản không chịu dừng lại, ngón tay cậu vẫn để trong hạ thể của cô thong thả cắm vào lại rút ra.
Khi ngón tay xen vào lần nữa cũng cảm giác được bên trong ẩm ướt, lúc rút ra mang theo ái dịch trong suốt.
"Thật nhanh ướt." Cậu thì thầm, lần trước ở rừng cây cậu đã muốn làm như vậy, nhưng hôm đó một đầu ngón tay cậu cũng không sờ được cô nên bây giờ cậu phải đòi lại một chút cho thỏa lòng mong nhớ.
"Không... Không nên... Tần Thụy... Mau dừng tay..." Cô ẩn nhẫn khao khát muốn rên rỉ, thanh âm run run kiềm chế, cô rất sợ người khác nghe được.
"Cô giáo lại ngẩn người, vấn đề này em còn nghe không hiểu, một mực chờ cô giải đáp đó." Tần Thụy dùng thanh âm trong suốt như tiếng suối nói với cô, hoàn toàn rút ra ngón tay sau đó lại nhanh chóng xen vào.
Hạ thể ngậm chặt ngón tay của cậu càng làm cô xấu hổ, bỗng nhiên một luồng ấm từ bụng truyền xuống, tiếp theo là dâm dịch như thủy triều cùng với đau đớn khoái cảm, muốn đem cô bao phủ.