Khưu Thiên không có kinh nghiệm chụp hình.
Mức độ cao nhất mà cậu có thể thực hiện được là học tập các người mẫu Taobao trong tưởng tượng, cố gắng thả lỏng khuôn miệng, không rướn cổ.
Thợ chụp ảnh bảo cậu cười thì cậu cười, bảo cậu giả bộ ngầu, mặt không cảm xúc thì cậu giả ngầu.
Tất cả trang phục đều do Hạ Nam Quân lo liệu.
Hắn cùng quản lý ngồi trước laptop xem những tấm hình Khưu Thiên vừa chụp xong, thi thoảng lại trao đổi một chút.
Nếu có vấn đề gì thì Hạ Nam Quân sẽ tự mình đi tới điều chỉnh vài chi tiết nhỏ cho Khưu Thiên.
Bọn họ chụp hình ngót nghét bốn, năm tiếng đồng hồ, tới cuối Khưu Thiên nhận được phong bì tiền công dày cộp.
Quản lý dự tính sẽ trực tiếp đăng tải ảnh chụp của cậu lên các web thời trang trước khi bộ sưu tập thu đông được đưa ra thị trường.
“Tuy bọn chị có người mẫu hợp tác cố định rồi nhưng ảnh chụp mẫu không chuyên sẽ cho khách hàng bình thường có cảm giác thực tế hơn.” Quản lý quan sát Khưu Thiên một lúc rồi bỗng bật cười, vỗ vai cậu bảo, “Tuy rằng trông em cũng không phải bình thường cho lắm, hì hì hì.”
Dù được khen ngợi thẳng thắn như vậy nhưng Khưu Thiên cũng sẽ không ấm đầu mà nghĩ mình có khả năng theo nghiệp người mẫu.
Song kiếm được tiền, lại còn kiếm được nhiều thì chắc chắn là chuyện tốt.
Chỉ cần nghĩ tới việc không cần phải mặc bộ đồ thú bông đứng cả ngày trời nóng nực ở công viên giải trí là Khưu Thiên đã thấy may mắn lắm rồi.
Lúc cậu thay đồ xong đi ra, Hạ Nam Quân đang ngồi trên thùng đạo cụ quay chụp, nói chuyện với ai đó.
Nói chung thì trai gái trong cửa hàng thời trang đều có ngoại hình rất ấn tượng.
Đây dường như là tiêu chuẩn tuyển dụng của cửa hàng vậy.
Hợp mốt, xinh đẹp, tựa như mặt hàng xa xỉ trong những cửa hàng cao cấp.
Đương nhiên cái người “đắt” nhất lúc này đang ngồi trên thùng đồ, duỗi cặp chân dài thẳng tắp.
Khi Khưu Thiên đi tới thì nghe thấy có người hỏi xem xong việc có muốn đi liên hoan không.
Hạ Nam Quân như thể mặt trăng được trăm ngàn tinh tú bao quanh, gần như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về chỗ hắn.
Mà cũng có lẽ vì quá bắt mắt nên chỉ cần quan sát biểu cảm là biết hắn để ý tới ai hay nói chuyện cùng ai.
Ví dụ như lúc này, trông hắn chẳng hề có chút hứng thú nào với việc liên hoan, chỉ hờ hững hỏi Khưu Thiên xem cậu có đi hay không.
Khưu Thiên vốn chằng quen thân với những người khác nên tất nhiên là uyển chuyển từ chối.
Hạ Nam Quân lập tức nghe theo ý kiến của cậu: “Thế tôi đi với cậu ấy.”
Những người xung quanh tiếc nuối thấy rõ: “Hai cậu tính làm gì thế?”
Khưu Thiên rất muốn đáp là về nhà gọi đồ ăn ship tới nhưng liếc mắt qua Hạ Nam Quân thì bèn im lặng, không đáp.
Hạ Nam Quân trả lời chung chung: “Bọn tôi có việc của riêng bọn tôi.”
Anh trai chụp hình cố ý hỏi đùa: “Việc gì