Khi Hạ Nam Quân về tới nhà, Hạ Bắc Thành đã ngồi vào bàn, chuẩn bị chờ vào bữa.
Chuyên ngành thiết kế thời trang không giống các chuyên ngành khác, cho dù trong kỳ nghỉ thì bọn họ vẫn có rất nhiều hoạt động ngoại khóa.
Hạ Nam Quân thường xuyên phải tham gia các show rồi còn phải tay xách nách mang một đống đồ về nhà.
Lúc Khưu Thiên giúp dọn đồ, Hạ Nam Quân còn treo lên người cậu, than thở bản thân bận bịu quá, mệt mỏi quá.
Khưu Thiên chỉ đành khẽ thủ thỉ với hắn: “Anh cậu đang ở đây đấy….
Hay cậu qua với anh ấy đi?”
Hạ Nam Quân không sao vui nổi: “Mình đã mệt đến mức này, sao lại còn phải quan sát sắc mặt ông ấy nữa.”
Hạ Bắc Thành hiển nhiên cũng nghe thấy.
Anh đen mặt, cất tiếng gọi: “Nam Quân.”
Khưu Thiên bèn đẩy Hạ Nam Quân qua còn bản thần thì chuyển hành lý vào trong phòng.
Hạ Nam Quân chỉ đành miễn cưỡng ngồi vào bàn.
Cậu và Hạ Bắc Thành ngồi đối diện nhau, trông hai người có chút giống như đang soi gương vậy.
Nhìn riêng có thể không giống nhưng khi đặt khuôn mặt hai người lại cùng một chỗ thì sẽ thấy đúng thật là anh em ruột có quan hệ huyết thống.
Cái thần thái này không gạt được ai, mà mấu chốt là nhìn cả hai đều giống như mắc “bệnh công chúa”.
Hạ Bắc Thành trước tiên lên giọng dạy bảo hắn: “Tết nhất không biết đường về nhà, chỉ biết đú đởn bên ngoài.”
Hạ Nam Quân không phục: “Em đú đởn chỗ nào chứ, không phải anh cũng không về đó sao.” Hắn còn nói năng rất hùng hồn: “Anh đứng có mà vì không muốn về xem mặt mà ghen tị em kiếm được bạn trai trước nhé.”
Hạ Bắc Thành nhắm mắt lại, sắp bị hắn chọc cho tức điên rồi: “Anh còn chưa đồng ý chuyện em quen bạn trai đâu đấy!”
Hạ Nam Quân nhíu mày: “Sao anh không đồng ý? Anh kỳ thị người đồng tính hả?”
Hạ Bắc Thành: “…”
Cách cãi nhau này của Hạ Nam Quân cực kỳ vô lại, thích chụp mũ cho người khác.
Rõ ràng Hạ Bắc Thành không thấy mình sai nhưng bị gán mác như thế thì rất khó chịu.
Anh cảm thấy mình giống như kẻ đang ra vẻ đạo đức để chia rẽ đôi uyên ương, chẳng hề có chút lý lẽ nào cả.
Cả hai đều thuộc dạng cứng đầu, Hạ Nam Quân thì càng ngang ngược hơn.
Một khi hắn đã không nói lý lẽ thì đến Khưu Thiên cũng phải bó tay, huống chi là Hạ Bắc Thành.
Lúc Khưu Thiên đi ra thì thấy hai anh em đang đọ mắt như gà chọi.
Cậu nghĩ rồi đề nghị: “Hay là chúng ta ăn trước đi?”
Nồi nước dùng thịt bò đã nấu xong từ trước đó được bê lên.
Hai anh em nhà họ Hạ có khẩu vị rất giống nhau.
Khưu Thiên nhìn bốn chiếc đũa trước mặt chỉ chăm chăm gắp thịt, có mấy miếng Hạ Bắc Thành không tranh được