Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!

Chương 89: Diệp ma nữ, đừng đi mà


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không bit trải qua bao lâu chợt có thanh âm nhè nhẹ như chuồn chuồn đánh thức cô dậy Nào Dậy nhìn Sao băng kìa

Không biết trải qua bao lâu, chợt có thanh âm nhè nhẹ như chuồn chuồn đánh thức cô dậy, "Nào! Dậy nhìn! Sao băng kìa!"

Diệp Hàm Huyên đôi mắt không cam lòng mở ra, ngáp ngắn ngáp dài, "Nào có đâu! Để yên cho tôi ngủ!"

"Phía Tây 73 độ!"

"Oh....."

Nổi bật trên nền trời là những vệt sáng nhỏ, có cả sắc trắng và sắc đỏ đang di chuyển về phía chân trời.

Diệp Hàm Huyên dụi mắt khó tin, là mưa sao băng thật chứ không phải đùa đâu!!! Đẹp quá! Lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy mưa sao băng.

"Não heo này, còn không mau ước đi!"

"Ước?" Diệp Hàm Huyên ngẩn người trong giây lát, vội đưa hai tay đen xen vào nhau, đưa trước mặt, nhắm mắt ước.

"Anh không ước à?" Sau khi ước xong, Diệp Hàm Huyên quay sang nhìn Sở Kinh Dực, hắn vẫn bất động khoanh tay ngồi đó.

"Tôi không tin mấy thứ này! Phản khoa học!"

"Vậy mà mở miệng bảo tôi ước!"

"Chiêu này lừa được mấy con nhóc ngu ngốc như cô thôi!"

Diệp Hàm Huyên vốn định đấm vào khuôn mặt như hoa kia của hắn, lại chợt thu tay....Cô hình như đang nợ hắn một giao kèo đấy! Nhỡ hắn bắt cô cởi truồng đi giữa phố thì sao! Ai biết được con người thần kinh này chứ!

"Thì ra là mấy chiêu này lừa gạt con gái nhà lành!"

Sở Kinh Dực sắc mặt chợt lạnh, bắn cho Diệp Hàm Huyên một ánh mắt cảnh cáo.

"Ôi, chỉ nghe trên TV nói qua, không ngờ được ngắm sao Mộc, sao Hoả trong mưa sao băng. Nhìn kìa Sở Kinh Dực! Ngôi sao màu đỏ là sang Hoả, cạnh đó màu vàng là sao Mộc!" Diệp
Hàm Huyên phấn khích hét ầm lên, quên cả ân oán vừa xong.

Sở Kinh Dực lẩm bẩm cái gì mà Hoả, Mộc tương khắc không hợp nhau, nói quá nhỏ, lại cộng thêm tiếng gió, Diệp Hàm Huyên chẳng hiểu đầu đuôi, cô cũng không để tâm lắm.........

"Diệp ma nữ này, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ, cho tôi mượn bờ vai của em một chút được không?"

Không hiểu sao Diệp Hàm Huyên cảm giác Sở Kinh Dực trước mắt mình có chút đạm mạc, có chút cô đơn, khác với vẻ phong lưu cô thường thấy. Cô khẽ gật đầu. Chẳng mấy chốc có sức nặng đè lên bả vai cô. Gió thổi qua mang theo mùi hương man mác của các vị thuốc.

Có lẽ cô nên thay đổi suy nghĩ về Sở Kinh Dực, anh ta cũng không xấu xa như cô vẫn thấy đi?

Bên tai truyền đến tiếng hơi thở đều đặn, hẳn là anh ta ngủ rồi.

Diệp Hàm Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao băng đã ngớt, khó lắm mới nhìn thấy vệt sáng đơn độc còn sót lại sượt nhanh qua.

"Tử Tô, đã ổn thoả chưa?"

"Mọi việc ngài phân phó tôi đều đã sẵn sàng."

"Đỡ anh ta về trại giúp tôi."

Tử Tô bước đến, giúp Diệp Hàm Huyên đỡ Sở Kinh Dực. Chỉ là vừa mới chạm vào cánh tay, Sở Kinh Dực đã hất ra, càu nhàu nói, "Cút ra cho tôi!"

"Diệp ma nữ, đừng đi mà, đừng đi..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện