Không có bí mật nào mãi mãi chỉ là chưa đúng lúc bị vạch trần mà thôi...
Trên quyển album được lật mở quá nửa, những bức ảnh đã bị ố vàng dần hiện ra như minh chứng cho những ký ức đã mờ nhạt theo thời gian. Một góc ảnh bị lộ ra, do có một tấm ảnh khác chồng lên nên rất khó phát hiện nhất là trong điều kiện ánh sáng không đủ. Nhưng thứ đó không lọt qua khỏi cặp mắt sắc bén của Thiếu tướng Chính. Ngón tay thon dài của anh kéo bức ảnh ra khỏi bìa bóng của quyển album. Một thiếu niên với khuôn mặt nghiêm nghị dần hiện lên, trong ánh mắt đó có sự chính chắn và trầm ổn không phù hợp với độ tuổi khiến người xem cảm thấy đau lòng lẫn bất lực đan xen. Người này đứng trong sân vườn của căn hộ này, đút tay vào túi quần, môi mím chặt, dù hoa cỏ phía sau có lộng lẫy bao nhiêu cũng không khiến anh trở nên ôn hòa hơn chút nào.
“Anh nghĩ hắn ta là ai?” Hà quay sang hỏi cấp trên, đôi mắt cô híp lại.
Huỳnh Minh Chính vân vê cằm suy tư, đến khi cô nghĩ anh không định trả lời thì âm thanh trầm thấp vang lên: “Có thể là họ hàng của Như Mai, điều này vẫn cần điều tra thêm, nhưng 80% hắn là người chúng ta đang tìm kiếm.”
Đáp án này khiến các đồng nghiệp trong sở cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi Hà đặt ra lúc này là: “Nếu hắn ta là hung thủ thì hắn ta và Nhã có quan hệ gì? Tại sao Nhã lại gánh tội thay hắn? Trừ phi Nhã tự nguyện nếu không cũng chẳng có ai uy hiếp được cậu ấy.”
Đây cũng là điều mà Thiếu tướng Chính đang hoài nghi, vì ngay từ đầu anh đã điều tra tất cả các mối quan hệ xoay quanh Nhã nhưng không hề có người này. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng lúc bấy giờ.
“Thiếu tướng! Đã tìm ra hung thủ nhưng...”, giọng điệu sốt sắng của một người đàn ông trung niên truyền qua điện thoại khiến người nghe muốn nín thở và bất an.
“Nhưng sao?” Cảm xúc khác thường đang dâng lên bất giác khiến Huỳnh Minh Chính lớn tiếng hơn.
“Hung thủ...tự sát rồi!”
...
Năm 16 tuổi, Bùi Như Mai bị cưỡиɠ ɦϊếp sinh ra Bùi Chí Viễn, chính vì vậy bà ta luôn xem đứa con trai này là vết nhơ của cuộc đời mình, chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với anh. Tuy vậy, bà ta vẫn làm lụng vất vả nuôi dưỡng Bùi Chí Viễn đến khi anh lên 5 tuổi, từ đó biến anh thành công cụ kiếm tiền cho mình. Đánh giày, bán vé số, đồ ăn vặt trước cổng trường, vác gạch, kéo xích lô... không việc gì anh không làm. Anh sống cuộc sống của một cái máy, thức dậy từ 4 giờ sáng và đi ngủ vào 1 giờ sáng hôm sau, nhưng anh chưa hề oán trách lại càng thêm biết ơn vì mẹ đã luôn bên cạnh mình, vì anh thật sự sợ cảm giác bị vứt bỏ. Bi kịch cuộc đời Bùi Chí Viễn mới chính thức bắt đầu vào năm anh 10 tuổi khi bị tổ chức mafia bắt cóc và trở thành công cụ gϊếŧ người. Dù mất con, nhưng mẹ anh chưa từng có ý định tìm kiếm anh điều này dần trở thành một bóng ma tâm lý khiến anh trở nên tự ti, ngày càng sống khép kín. Để dễ dàng ngụy trang khi làm nhiệm vụ, tổ chức cho những đứa trẻ như anh đi học đến hết đại học. Sự yếu ớt và nhu nhược của Bùi Chí Viễn đã khiến anh bị mọi người chán ghét và đến một ngày anh phát hiện mình không giống người khác, anh thích con trai. Điều này không đáng sợ, đáng sợ nhất là những lời chửi rủa, nhục mạ của bạn bè lẫn người trong tổ chức dành cho anh. Họ xem Bùi Chí Viễn như súc sinh chứ không phải con người, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị đánh đập, nguyền rủa khiến anh không thiết sống nữa. May mắn đã mở ra với anh khi có hai người bạn vào sinh ra tử xuất hiện trong đời mình, một trong số đó là Nhã. Cô ấy lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng sự tự tin từ sâu trong linh hồn của cô ấy là thứ mà Bùi Chí Viễn khao khát lại không có được, dần dần họ trở thành bạn tốt của nhau. Hai người bạn luôn đứng ra che chở cho anh mỗi