Dưới tầng hầm của một công trường đang tạm ngừng thi công chất đầy rương gỗ đóng kín, có hơn 10 người đàn ông lực lưỡng, dắt súng bên hông đang đứng canh giữ. Một trong số đó đang gọi điện thoại liên tục nhưng mãi chưa thấy ai trả lời.
Người khác không khỏi nôn nóng hỏi: “Chẳng phải anh Ken thông báo 2 giờ sáng chuyển hàng lên trực thăng sao? Sao đến giờ thủ lĩnh và anh ấy vẫn chưa tới? Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?”
Người bên cạnh vỗ vai anh ta trấn an: “Họ không dễ xảy ra chuyện như vậy đâu, đợi thêm chút nữa xem. Nếu không được chúng ta cứ theo đó mà làm. Huống chi còn có Now hỗ trợ.”
Người đàn ông trước đó gọi điện thoại vẫn thấp thỏm: “Không biết ai tố cáo, phía chính phủ nước M đang gay gắt vụ này, chỉ sơ sảy chút thôi cũng đủ đi đời cả đám. Trừ khi mọi sự đã thành, nếu không dù có Now đi chăng nữa cũng khiến lòng người bất an.”
“Đùng! Đùng!”
Tiếng nổ vang lên gần đó khiến mặt đất dưới tầng hầm cũng rung chuyển.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhiều người phản xạ có điều kiện siết chặt súng bên hông.
Hai trong số đó bắt đầu phân phó: “Mọi người ở yên dưới này, chúng tôi lên trên xem thử.”
Nói rồi, Tùng Đá và Hai Kha lập tức chạy ra khỏi đường hầm, nấp đằng sau đống gạch quan sát động tĩnh phía đối diện.
Bên này Roy và Ken vừa đến mới phát hiện điểm trung chuyển vũ khí bị bại lộ. May mắn đối phương vẫn chưa tìm ra vị trí chính xác của lô hàng. Tất nhiên, đối phương ở đây là nhánh Y của Pie đang âm mưu cướp lại lô hàng.
Roy và Ken đứng xoay lưng vào nhau, tay cầm súng chĩa thẳng vào đám người đối diện. Dù hai người đang bị bao vây trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh và lãnh đạm. Đặc biệt là Roy, anh tựa như thợ săn lành nghề nhắm vào những con mồi béo bở:
“Động tĩnh lớn như vậy cũng dám làm. Thủ lĩnh của các anh không sợ nổ tung hàng sao? Pie càng ngày càng nông nổi rồi!”
Kẻ dẫn đầu đám người kia cũng không bất ngờ khi đối phương biết cả tên thủ lĩnh, dường như đối với họ đây cũng không phải bí mật gì cần che đậy.
Hắn ta nhếch môi, cười âm hiểm: “Quý ngài Roy thân yêu ơi! Không phải ngài ngây thơ cho rằng chúng tôi muốn cướp vũ khí chứ? Chúng tôi chỉ muốn khiến ngài sống không được như ý mà thôi. Trò hay còn ở phía sau!”
Chỉ vỏn vẹn vài giây sau, kẻ đó đã nổ súng ra lệnh: “Gϊếŧ hết bọn chúng cho tao!”
Trong lúc đối phương đang nói, Roy đã thấp giọng căn dặn người bên cạnh: “Dồn chúng về một phía! Sau đó để chúng cho tôi, cậu chạy trước kêu bọn họ tạm thời ngưng hành động. Tôi sẽ tìm cách trốn ra sau!”
“Không được!” Ken vội vàng ngắt ngang nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của thủ lĩnh liếc qua mình, anh ta khó khăn gật đầu.
Tùng Đá và Hai Kha thấy tình cảnh nguy hiểm trước mắt cũng không chút ngần ngại xông vào vòng chiến.
Vừa xử lý được ba tên, họ đột nhiên nghe thấy tiếng của thủ lĩnh: “Rút lui!”
Hai người kia chưa kịp phản ứng đã bị Ken lôi đi chạy về một hướng khác.
“Pằng!”
Một viên đạn bắn trúng bả vai Roy từ phía sau. Đợi đàn em đã rời khỏi, anh chạy ra đường quốc lộ. Những kẻ kia vẫn theo sát phía sau.
Còi xe cảnh sát vang lên từ xa, bọn chúng lập tức rút lui.
Roy lúc này mới hiểu trò hay phía sau mà tên kia nói là gì.
Khi cảnh sát đến, hiện trường chỉ còn lại một góc công trường bị hủy hoại sau vụ nổ. Thi thể của người chết trước đó đã được thu