Thiếu niên không biết đích đến của bọn bắt cóc là nơi nào, chỉ biết đoạn đường họ đi qua cách thành phố B ngày một xa. Hơn 2 tiếng sau, xe chạy lên một ngọn núi theo hình xoắn ốc, dừng lại trước căn nhà bỏ hoang. Trong đêm đen, gió thổi lạnh buốt xua tan tiết trời oi bức do mùa hè mang lại. Nhóm người mặc đồ đen gần như lôi hai người họ xuống xe. Đứa bé đang mơ màng cũng bởi động tác thô lỗ này làm tỉnh giấc. Cỏ xước hai bên đường làm rách phần da chân không được váy đồng phục che lại. Đôi mắt lấp lánh ánh nước của bé đỏ au, miệng nhỏ mím lại lộ vẻ tủi thân nhưng bé lại không la không khóc. Người mới vừa gặp cô bé một lần như thiếu niên cũng cảm thấy đau lòng.
Giọng nói non nớt nặng âm mũi vang lên: “Mấy chú là người xấu, mấy chú định đưa chúng cháu đi đâu? Cháu muốn về nhà!”
Bọn bắt cóc lại không vì vậy mà cảm thấy xót thương cho bé, thậm chí còn quát lớn: “Câm miệng, tao còn nghe mày nói tiếng nào tao cắt lưỡi mày.”
Cô bé sợ hãi không dám phát ra tiếng nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách không ngừng.
Căn nhà bốc lên mùi hôi thối của rác để lâu ngày, tàn thuốc lá, chai rượu lăn lông lốc dưới nền đất. Vết máu loang lổ in trên vách tường, dây thừng, xích sắt, dao giải phẫu và hàng loạt những công cụ tra tấn không biết tên khác nằm rải rác.
Ngay cả một thiếu niên 14 tuổi như cậu cũng bị doạ đến run rẩy huống chi là cô bé 8 tuổi nhát gan này. Thế nhưng phản ứng của cô bé càng lớn hơn so với cậu ấy nghĩ. Ngay khi bước vào đây, bé đã ôm đầu, ngồi sụp xuống, mặt mũi tái xanh. Hoàn cảnh này như gợi lên phần ký ức đáng sợ nào đó của bé.
Một tên bắt cóc quay sang hỏi người bên cạnh: “Một phát kết liễu hả đại ca?”
Đối phương gật đầu.
Tuy nhiên, bọn chúng chưa kịp hành động đã bị tiếng chuông di động ngắt ngang.
“Alo, em nghe thủ lĩnh!”
“Mày gϊếŧ chúng chưa?”
“Chưa thưa thủ lĩnh!”
“Tạm thời không gϊếŧ bọn chúng, quay một đoạn video gửi qua cho tao, hai đứa ở lại canh chừng, còn lại tới chỗ tao tập hợp!”
“Vâng thưa thủ lĩnh!”
Kết thúc cuộc gọi, bọn bắt cóc lấy dây thừng trói hai con tin đang ngồi xoay lưng vào nhau. Mỗi lần hai người muốn giãy dụa lại bị ánh mắt hung ác của bọn chúng doạ sợ.
Tên cầm đầu sau khi quay xong video, chỉ vào hai kẻ gần nhất: “Hai đứa mày ở lại!”
Phân phó xong xuôi, chúng vội vàng rời khỏi, nhà hoang trống trải chỉ còn lại 4 người.
Một trong hai tên nhìn đứa nhỏ với ánh mắt đục ngầu, ghê tởm như đang thấy một vật thí nghiệm quý hiếm.
Tên áo đen còn lại hiểu tính đồng bọn, vỗ vai cảnh báo: “Nhớ chừng mực, đừng làm chết người”, rồi rời đi.
Kẻ bắt cóc trong nhà hoang tiến sát về phía cô bé nở một nụ cười rùng rợn lộ ra hàm răng ố vàng loé lên trong đêm đen.
Lúc này đây bé đã bị doạ đến khóc nấc thành tiếng: “Đừng, đừng lại đây, con xin chú. Chú cho con về nhà với anh trai. Hu hu!”
Ngay khi hắn tới gần, thiếu niên kịp thời che giấu gọng kính kim loại định dùng để cứa đứt dây thừng. Nghe tiếng van xin sợ hãi của bé, cậu ấy đã không kìm chế nỗi, hét lớn: “Con bé còn nhỏ, mày có phải cầm thú không vậy? Có gì cứ nhắm vào tao. Con bé vô tội, tao với nó không quen biết.”
Dường như lời cậu nói không lọt tai tên bắt cóc.
“Bốp!” Hắn ta tát thật vang vào má trái cậu ấy.
Thiếu niên không những không an phận ngược lại càng giẫy dụa mạnh bạo hơn. Chưa bao giờ cậu ấy cảm thấy căm hận sự yếu đuối của bản thân như bây giờ. Ngoài mắng chửi, hét lên thất thanh cậu ta chẳng làm được gì, trơ mắt nhìn tên bắt cóc tra tấn đứa trẻ bị mình liên luỵ.
Bị làm ồn, hắn ta liên tục tát thiếu niên khiến gò má sưng đỏ, khoé miệng rỉ máu, sau đó một đòn đánh ngất.
Đến khi bị lay tỉnh, cậu ấy mơ hồ nhìn thấy cô bé mới vài tiếng trước còn nở nụ cười rạng rỡ, giờ đã bị tra tấn không còn hình người.
Cô bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ co người lại quay lưng về phía cậu ấy, cánh