Lê Thành Dương đứng trước cửa một căn hộ, anh do dự mãi vẫn không nhấn chuông.
“Cạch!”
Hứa Thùy Băng mở cửa định ra ngoài, nhìn thấy đối phương, cô vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng sà vào lòng anh.
“Sao anh tới sớm vậy? Vào nhà đi!”
Nói rồi, cô kéo tay Dương cùng vào trong.
Lê Thành Dương đặt hai túi đồ ăn sáng lên bàn phòng khách: “Anh có mang bữa sáng cho em.”
Hứa Thùy Băng cong môi cười rạng rỡ, ôm lấy anh từ phía sau: “Anh thật tốt!”
Lê Thành Dương khựng lại, kéo cô ra: “Đừng náo, ăn sáng đi, ăn xong chúng ta nói chuyện.”
Hứa Thùy Băng đã quen với thái độ không nóng không lạnh của anh, chỉ bĩu môi rồi lấy bát đũa: “Anh có chuyện gì sao?”
Lê Thành Dương có chút chột dạ, nhưng chỉ thoáng qua rồi giục cô: “Em ăn sáng trước đi. Ăn xong rồi nói!”
Hứa Thùy Băng hoài nghi nhìn anh, cô cảm giác được anh hôm nay có tâm sự.
Dùng bữa xong, Lê Thành Dương quen đường vào bếp rửa bát. Hứa Thùy Băng ngồi ở phòng khách gọt trái cây. Khung cảnh này tựa như cuộc sống hoà hợp của đôi vợ chồng mới cưới.
Trước đây, bà Thu đã từng nhắc hai người dọn ra ở chung trong biệt thự riêng của anh. Nhưng Dương lại nghĩ hai người vẫn chưa kết hôn, anh không muốn cô bị người khác nói ra nói vào vì vậy luôn từ chối.
Tuy vậy, nếu bà Thu có mặt ở đây sẽ phát hiện ra nguyên nhân anh từ chối sống chung không đơn giản như thế. Bầu không khí giữa hai người không đầy bong bóng màu hồng, thay vào đó tựa như khoảng lặng bình yên trước giông bão.
Khi Lê Thành Dương ngồi xuống xô pha phòng khách, Hứa Thùy Băng ôm eo anh thật chặt, áp má vào lồng ngực vững chãi của anh: “Em nhớ anh!”
Lê Thành Dương đẩy cô ra, nghiêm túc nhìn cô: “Đừng náo, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Hứa Thùy Băng đột nhiên có dự cảm xấu, cô nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy?”
Anh cụp mắt: “Xin lỗi em.”
Nghe vậy, Hứa Thùy Băng sững sờ, ngày thường cô nói chuyện rõ ràng, rành mạch, giờ đây lại như một người có tật nói lắp: “Anh...anh đừng nói vậy, anh đã làm gì...có lỗi với em đâu!”
Dương ngắt ngang: “Em nghe anh đã, đợi anh nói xong em lên tiếng vẫn chưa muộn.”
Thấy Hứa Thùy Băng gật đầu, anh tiếp tục: “Năm 10 tuổi, anh gặp một cô bé, cô bé ấy rất phiền, nói nhiều lại mặt dày. Nhưng vì anh cô bé ấy bị liên lụy, gánh những nỗi đau mà ngay đến cả người trưởng thành cũng không chịu đựng được. Sau những chuyện đó, anh mắc bệnh tâm lý, nhiều ký ức bị anh lãng quên, chỉ còn lại những mảnh ghép không hoàn chỉnh. Nhưng anh vẫn nhớ đã từng có một cô bé rất quan trọng đối với mình. Anh tưởng cô ấy đã chết nhưng anh lại gặp được em, anh nhầm lẫn cô ấy là em. Vì lứa tuổi hai người như nhau, đôi mắt của em rất giống cô ấy, em cũng từng bị bắt cóc. Nên anh... Anh tự hứa với lòng sẽ bảo vệ em, đáp ứng mọi nguyện vọng của em, giúp em hạnh phúc.”
Hứa Thùy Băng lúc này tràn ngập bi thương, thất vọng có, chua xót có, nhiều hơn cả là nỗi bất an đang dần