3 giờ sáng, báo chí đưa tin hàng loạt nghệ sĩ đa tài Hứa Mộng Uyên qua đời. Điểm đáng nói ở chỗ, cái chết của cô ấy tương tự với hai nữ nghệ sĩ trước đó là Lý Mỹ Duyên và Trịnh Thu Hương. Điều này gây xôn xao dư luận, người dân đứng ngoài cục cảnh sát biểu tình đề nghị cảnh sát nhanh chóng tìm ra hung thủ, gây sức ép rất lớn cho tổ điều tra.
Lãnh đạo giận dữ ném mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Thêm một người nữa, các người đợi cả showbiz chết hết rồi mới phá án đúng không?”
Huỳnh Minh Chính đứng ra nhận lỗi: “Xin lỗi! Là do chúng tôi thất trách. Nhưng lần này hung thủ quá giảo hoạt, hành động không để lại dấu vết, chuyện phá án không thể nói một sớm một chiều được.”
Lãnh đạo nghe vậy càng thêm tức giận, ra lệnh: “Tôi cho các cậu thời gian nửa tháng, nếu còn không phá án được thì từ chức hết luôn đi!”
Ông ấy cứ thế rời đi, bỏ lại cục diện rối rắm cho cấp dưới.
Daniel cũng vừa tới, anh khoanh tay tựa lưng vào cửa nhìn Huỳnh Minh Chính, nở nụ cười ẩn ý.
Thiếu tướng Chính áy náy: “Chúng tôi đã cố khoanh vùng nhưng 3 người này đời tư chẳng liên quan gì với nhau cả.”
Daniel lắc đầu: “Đó là do các anh đi sai hướng.”
Người trong tổ điều tra vẫn luôn nhìn chằm chằm Daniel, họ muốn hỏi nhưng không phải ai cũng có tư cách đứng ngang hàng với người đàn ông này.
Đại tá Trịnh Khắc Huy thay mặt mọi người lên tiếng: “Anh có đề xuất gì sao?”
Daniel cười khiêm tốn: “ Cũng chẳng phải đề xuất gì, chỉ là có chút suy nghĩ nếu mọi người thấy phù hợp thì làm. Dù sao tôi chỉ lo người chết, còn về người sống các anh hiểu biết hơn tôi nhiều.”
Huỳnh Minh Chính mừng ra mặt: “Vậy thì tốt quá! Anh nói nghe xem.”
Daniel ngồi vào bàn họp: “Có thể các anh từng nghe, con người hận thù có nhiều mức độ khác nhau, đa số đều thù ghét người trực tiếp hại mình. Nhưng với kẻ gϊếŧ người hàng loạt, cách ghi hận người khác cũng không giống người bình thường. Gϊếŧ người đối với họ chủ yếu là kɦoáı ƈảʍ, còn trả thù lại là thứ yếu. Ngoài ghi hận kẻ trực tiếp tổn thương mình, một vài người có xu hướng hận những kẻ không làm gì cả mà tận mắt chứng kiến mình bị người khác làm hại. Đôi khi lòng tự trọng của một người có thể cao đến mức dẫn đến gϊếŧ người.”
Thiếu tướng Chính hiểu ý đối phương: “Anh muốn nói nạn nhân