Sáng sớm, Bạch Lập Nhân có chút ngây ngốc.
Thứ Hai có cuộc họp quản lý. Trong lúc quản lý của từng bộ phận tiêu thụ báo cáo, anh chỉ nghĩ đến chuyện để một mình cái cô kia trong văn phòng liệu có tịch mịch lắm không? Nhớ đến vẻ mặt lúc học hành chăm chỉ của cô, lúc mệt đến nỗi ngoạc miệng ngáp mất hết cả hình tượng, nghĩ đến đủ loại bộ dạng của cô, anh lại mỉm cười.
Sau đó nhớ đến cảnh mỗi đêm phải đối mặt với chương trình học "a", "ư", "ưm" kinh khủng kia, chân mày anh lại nhăn tít lại.
Bạch Lập Nhân không biết rằng bản thân khi thì phiền não, khi thì mỉm cười, đã rơi vào mắt người khác từ lâu.
Anh cũng chẳng biết, sự khác thường gần đây của mình đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của đồng nghiệp.
Cũng phải thôi, ngày nào cũng chăm chăm ôm một chậu lan dạ hương đi làm, một ngày không nói làm gì, nhưng thường xuyên như vậy, người khác không muốn chú ý cũng hơi khó.
"Lập Nhân, gần đây có chuyện gì tốt sao?" Lúc tan họp, Tiểu Vĩ đến mon men lại gần, đại diện toàn bộ đồng nghiệp có tinh thần bát quái hỏi thăm tin tức.
Mấy ngày gần đây, số lần khóe môi anh nhếch lên dường như bằng cả năm cộng lại, có vẻ như đang lén hưởng thụ chuyện gì vui vẻ lắm, dáng vẻ như thế, không khiến ai nghi ngờ cũng khó!
Đỗ San San lập tức vểnh tai lên nghe.
"Không có gì đặc biệt hết." Bạch Lập Nhân nhún vai một cái không thừa nhận.
"Điêu!" Tiểu Vĩ cười mờ ám: "Cá là có chuyện tốt, có cần tôi đem hết "chân truyền" của mình cho ông mượn không?"
Người anh em này hiểu chuyện tương đối muộn, vậy mà vừa hiểu ra điểm mấu chốt đã vô cùng lợi hại, bộ nào cũng xem, nhìn đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ kia thì biết, chẳng lẽ làm chuyện đó chăm chỉ vậy sao?
Thật tốt quá, rốt cuộc đã luyện đến cấp nào rồi? Học được bao nhiêu động tác có độ khó cao rồi?
"Đã nói rồi, không có chuyện gì là không có chuyện gì." Bạch Lập Nhân không muốn nói nhiều.
Anh cũng không phải loại đàn ông thích để lộ chuyện riêng tư của mình ra bên ngoài, muốn moi tin bát quái từ miệng anh còn khó hơn lên trời.
"Khi nào thì dẫn vị ở nhà kia ra ngoài cho mọi người làm quen chút?" Tiểu Vĩ đuổi sát không buông.
"Không tiện." Sợ dọa bọn họ chết khiếp.
Hai chữ này khiến Tiểu Vĩ nhíu mày.
Bạch Lập Nhân thừa nhận là có người, nhưng lại không muốn công khai.
"Không tiện cái gì, ông dẫn bạn gái ra mặt, vừa náo nhiệt, vừa xóa được lời đồn thì càng tốt chứ sao?" Tiểu Vĩ trời sinh hoạt bát, anh nghĩ bất cứ chuyện gì chỉ cần mọi người cùng nhau ra ngoài ca hát một chút đều có thể giải quyết.
"Lời đồn?" Bạch Lập Nhân cau mày.
"Mọi người đều nói, khả năng gần đây ông bị ám, dính phải thứ gì đó không sạch sẽ!" Tiểu Vĩ hoàn toàn xem đó là chuyện cười, bây giờ vẫn nghĩ thế, chỉ nói: "Mấy hôm trước không phải ông có đi gặp cô giáo viên vài lần sao? Nghe đâu cô ta nói chuyện với chị họ Tiểu Ngô, Tiểu Ngô hỏi tại sao hai người không tiếp tục qua lại, đối phương lại còn nói cậu có mắt âm dương, có quỷ theo bên người."
Vừa nói xong, Tiểu Vỹ cười khằng khặc.
Những chuyện như thế này, người nói vô ý, người nghe cố tình, luôn luôn truyền đi cực kỳ nhanh chóng.
Mặt Bạch Lập Nhân cứng đờ.
Thành phố này đúng thật là nhỏ, đâu đâu cũng gặp người quen.
Bạch Lập Nhân xem như không nghe thấy, nhanh chóng thu dọn giấy tờ rồi xoay người rời đi.
Anh không chú ý rằng Đỗ San San vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động trên gương mặt mình.
Trở lại văn phòng, anh mới bình tĩnh lại.
"Bạch Lập Nhân, Bạch Lập Nhân!"
Bạn gái anh đang cực kì hứng phấn gọi tên anh.
"Chuyện gì?" Bạch Lập Nhân lạnh lùng hỏi.
Không nên quá cưng chiều phụ nữ.
"Bạch Lập Nhân, anh xem cái bút trên bàn kìa..." Diệu Diệu rất hưng phấn, nóng lòng muốn chỉ cho anh thấy.
Bây giờ cô đã học được rất nhiều thứ mà người ta cho rằng chỉ có thiên tài hoặc người có đạo hạnh cao sâu mới làm được.
Dưới sự điều khiển của Diệu Diệu, cây bút trên bàn bay qua bay lại trước mặt Bạch Lập Nhân.
Anh nhìn mà choáng váng.
"Em phát hiện, chỉ cần cố gắng tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào một đồ vật nào đó, nó sẽ nghe theo suy nghĩ của em." Phát hiện này khiến cô vô cùng hăng hái.
Mẹ nói đúng, mắt trái của cô quả nhiên là vô địch.
Kỳ thực lúc trước học hấp công đại pháp nhanh như thế, công lao không thể không kể đến mắt trái của cô.
"Bạch Lập Nhân, anh xem, em còn có thể mở máy tính của anh này!" Cô hò reo vui vẻ.
Vài giây sau, laptop Bạch Lập Nhân đặt trên bàn thực sự truyền đến tiếng khởi động.
"Nói đi nói đi, mật khẩu máy tính của anh là gì!" Diệu Diệu phấn kích hỏi.
Đã tìm được đồ chơi mới thì phải thử một chút, xem có thể dùng ý chí của bản thân để gõ bàn phím không.
Mấy hôm nay anh rất vất vả, không chỉ phải tăng ca làm việc cực khổ, còn phải tự mình quản lý số sách kế toán, còn cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nếu như mắt trái của cô có thể luyện thành thần công, biết đâu không cần tiếp tục làm kẻ ăn bám nữa.
"Không cần!" Bạch Lập Nhân theo bản năng lập tức cự tuyệt.
"Hừ, anh nghĩ em không biết mình có thói quen lấy sinh nhật làm mật khẩu chắc?!"
Diệu Diệu không thèm để ý đến anh mà bắt đầu cố gắng giải mã.
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô nhảy nhót hoan hô. Bạch Lập Nhân biết cái cô này chắc chắn còn đang luyện cách di chuyển, nén khí, vô cùng nỗ lực.
"Mắt em có mỏi không?" Anh tức giận hỏi, lo lắng mắt cô sẽ bị lác.
Bạch Lập Nhân xoa xoa lá cây của chậu lan dạ hương, không muốn cô tiếp tục nghịch máy tính của mình nữa.
Thế nhưng vừa mới sờ một cái, anh liền đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, chợt nổi trận lôi đình: "Người nào tưới nước?"
Trong chậu hoa, đất ẩm ước như bị tưới nước vậy, tay chỉ mới chạm vào lá cây đã thấy ướt.
Mùa hoa lan dạ hương đã qua, năm sau có thể ra nụ hay không còn cần phải chăm chút cẩn thận, mùa này nếu tưới nước quá nhiều, có thể dẫn đến chuyện thân cây thối rữa.
Ai mà biết được đến mùa xuân sang năm Diệu Diệu có thể rời khỏi chậu lan dạ hương này chưa, cho nên anh không dám mạo hiểm bất cứ chuyện gì, cho dù lúc cần tưới nước, anh cũng phải cẩn thận.
Bạch Lập Nhân tách lá cây ra nhìn, đám sương mù bên trong quả nhiên đã bị ướt.
"Bạch Lập Nhân, em không sao mà..." Diệu Diệu vội vàng trấn an, không muốn nói thêm.
Bạch Lập Nhân phát hiện một tờ giấy màu vàng bên trong chậu.
Nhấc tờ giấy màu vàng lên, anh vừa nhìn vừa hỏi: "Đây là cái gì?"
Tờ giấy có đường kẻ màu vàng, phía trên có những dòng chữ uốn lượn, trông rất giống tấm bùa anh hay uống.
Nhưng anh dám khẳng định, chữ trên tấm bùa này hoàn toàn khác.
Diệu Diệu thở dài, lúng túng trả lời: "Dùng để trừ tà." Xem ra trong công ty có người rất quan tâm đến anh.
Trừ tà? Trừ tà!
Sắc mặt Bạch Lập Nhân đột nhiên thay đổi: "Là ai?"
Là ai muốn cô phải chết?
Diệu Diệu im lặng.
Không chờ cô trả lời, sắc mặt Bạch
Lập Nhân đã tái mét, sau đó vứt tấm bùa xuống đất rồi quay ra giật mạnh cánh cửa làm việc, quát to: "Ai vừa vào phòng làm việc của tôi? Là ai động vào chậu lan dạ hương của tôi hả?!"
Nhân viên đồng loạt nhìn sang.
Bác gái lau dọn vệ sinh mặt mũi trắng bệch, chột dạ xoay người quay lưng về phía anh.
"Bà, có phải bà không?" Anh tức giận chỉ vào đối phương, không thèm nghe ai giải thích: "Lập tức đến phòng nhân sự kết toán tiền lương ngay cho tôi, ngày mai bà không cần đến công ty nữa."
Đúng là bà ấy! Chẳng trách Diệu Diệu lại thở dài, bà Trương trước kia là công nhân, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nên rất cần công việc này, nhưng lại không chăm chỉ làm việc, ngày thường quét dọn văn phòng cũng rất qua loa.
Nếu bà ta lười biếng không thôi thì anh còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng đừng có "chọc tức" anh như thế.
Anh bị quỷ ám là do anh cam tâm tình nguyện, liên quan quái gì tới bà cô nhiều chuyện đó?
"Ông chủ..." Bà Trương bị dọa đến nỗi giọng run lẩy bẩy, mặt mày tái mét, không ngừng đưa mắt về phía Đỗ San San.
Không chỉ bà Trương mà toàn bộ nhân viên cũng sợ hãi.
Từ trước đến nay, tuy Bạch Lập Nhân không phải dạng cấp trên dễ ở chung như Tiểu Vĩ, nhưng bình thường vẫn vô cùng kiềm chế, ít khi quát tháo công nhân viên như thế.
"Lập Nhân, sao lại tức giận vậy?" Đỗ San San vội vàng kéo anh vào phòng làm việc, đóng cửa lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cô Trương có làm sai chuyện gì thì để em đi nhắc nhở một chút là được rồi, đừng làm lớn chuyện!"
Anh đập mạnh tay xuống bàn, rất tức giận: "Bình thường tùy bà ta sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được động đến chậu lan dạ hương của tôi!" Bọn họ không có mắt à? Ngày nào anh cũng ôm chậu lan dạ hương như ôm bảo bối, chưa bao giờ để ai đụng nhẹ vào nó, thậm chí liếc mắt một cái cũng không được.
Hôm nay không những tưới nước vào chậu hoa, còn dùng cái gì mà bùa trừ tà nữa!
Lỡ như làm tổn thương đến bạn gái anh thì làm sao? Lỡ như cô bị thương thì làm thế nào bây giờ?!
Bạch Lập Nhân gọi một cuộc gọi nội tuyến đến phòng tài vụ: " Vừa rồi có nghe thấy tôi nói gì không? Lập tức để bà ta cút đi! Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai!"
Điện thoại tự dưng bị ngắt.
Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn điện thoại, không thể tin được, bộ phận tài vụ lại dám treo điện thoại của anh.
"Là em ngắt." Một giọng nói vô cùng buồn bực vang lên.
Có người ở đây mà cô dám lên tiếng?
Bạch Lập Nhân tiếp tục trừng mắt nhìn điện thoại, sợ bị người khác phát hiện nên không dám quay đầu đi.
"Cô Trương tuy hơi tham lam một chút, nhưng chồng cô ấy chết sớm, hai con vẫn còn đi học, nếu anh đuổi việc cô ấy sẽ hại cả một gia đình đấy."
Bạch Lập Nhân tức giận quay về chỗ ngồi, mím môi không lên tiếng, rõ ràng vẫn còn rất tức giận.
Diệu Diệu biết, một khi anh đã cố chấp thì vô cùng ngoan cố.
Chậu lan dạ hương trống rỗng, Diệu Diệu dần dần hiện hình.
"A!" Bạch Lập Nhân theo phản xạ hô to một tiếng, sau đó vội vàng lao về phía cửa sổ.
Lúc này mới nhận ra, mỗi lần mang cô đến công ty, anh đều cố gắng khiến văn phòng trở nên tối một chút.
Đỗ San San sững sờ nhìn Bạch Lập Nhân không hiểu sao lại đột nhiên hoảng hốt.
Một cảm giác quái dị dần len lỏi vào tim cô ta.
"Bạch Lập Nhân, em không sợ ánh sáng đến mức đó đâu." Cô an ủi người bạn trai vẫn đang lo lắng đề phòng: "Còn nữa, anh xem, tấm bùa kia đâu ảnh hưởng gì đến em đâu."
Có lẽ cô không được tính là "tà" đi, từ nãy đến giờ, lá bùa kia đối với cô không có chút tác dụng nào cả.
Diệu Diệu sợ nói không thì không thể thuyết phục được anh nên mới hiện hình.
Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn cô, cẩn thận quan sát, chỉ sợ có cái gì đó không bình thường.
May là ngoại trừ bề ngoài bị ướt một chút thì những cái khác đều bình thường.
"Anh xem, em ổn mà, bỏ qua cho cô Trương nhé." Lần này anh tức giận thế, chắc chắn sau này không có ai dám vào phòng làm việc của anh nữa.
Bạch Lập Nhân vẫn lạnh lùng như cũ.
"Bạn trai, bỏ qua đi mà, được không?" Diệu Diệu giật giật ống tay áo anh.
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô, cơn giận của Bạch Lập Nhân không còn sót lại chút nào.
"Cô ra ngoài đi!" Anh xoay người đuổi Đỗ San San đi.
Bây giờ là lúc bạn trai bạn gái người ta thân thiết, người ngoài không nên ở lại.
Nhưng vẻ mặt Bạch Lập Nhân lại cổ cổ quái quái, muốn nói lại thôi.
"Được, anh làm việc đi." Cô ta cuối cùng cũng gật đầu.
Chỉ là sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, cô ta lập tức ngẩn ngơ ngồi im một chỗ.
Mới đầu, cô ta chỉ nghĩ thà tin còn hơn không tin, nhưng bây giờ lại thực sự tin tưởng.
Cẩn thận nghĩ lại, cẩn thận suy nghĩ.
Quỷ...
Diệu Diệu bám lấy tôi.
Lời của Đan Thiểu Quan đột nhiên vang lên trong đầu cô ta.
Cô ta giật mình
Không thể nào!
Do dự hồi lâu, Đỗ San San ấn số điện thoại đã lâu rồi không liên lạc: "Tiết hồ ly, chúng ta gặp nhau một lát được không?!"