Bạch Lập Nhân từ từ tháo thắt lưng da, cởi quần, nhưng lại giật mình ngồi ngây ngốc trên nắp bồn cầu, ngây ngẩn một hồi mới miễn cưỡng ngước mắt nhìn sang tấm ảnh Thư Kỳ lưng trần đang quay mặt mỉm cười.
Anh không thể không thừa nhận, mắt của Diệu Diệu lại tiến bộ nữa rồi.
Tấm hình này, chọn tương đối tốt,... ít nhất cũng không khiến anh phản cảm.
Định đưa tay cởi quần áo, thế nhưng tận ba phút sau Bạch Lập Nhân mới nhớ ra, anh đây chỉ dùng tay chứ không phải làm thật.
Nhưng mà mặc quần áo thì cứ thấy có cái gì đó không thích hợp.
Quả nhiên, anh đúng là kẻ kì lạ.
Nhưng không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này được nữa.
Sau khi tự cổ vũ tinh thần, Bạch Lập Nhân bắt đầu cởi quần áo và đồ lót ra.
Anh không phải dạng đàn ông cơ bắp khoa trương, vì không thích cởi trần nên da thịt có phần trắng nõn, trên người anh không có lông tơ, trước ngực thậm chí còn sạch sẽ như phụ nữ, nhưng mỗi khối cơ bắp đều rất rắn chắc.
Bạch Lập Nhân đứng trước gương nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Kỳ thực, vóc dáng anh rất đẹp, chân dài, eo thon, "người anh em" phía dưới lại sạch sẽ.
Khi còn đại học, lúc ở kí túc xá, đám nam sinh trong lúc nhàn rỗi thường thích rủ nhau vào phòng tắm so "cậu nhỏ".
Đen, lớn, ngắn, đủ loại chim chóc.
Hiển nhiên, "người anh em" của anh có vẻ đặc biệt sạch sẽ và gọn gàng, không phải phiền não về chuyện đi cắt bao quy đầu* như nhiều người khác.
Bạch Lập Nhân từ từ đem tấm ảnh của Thư kỳ dí vào gương.
Anh ngước mắt nhìn, sau đó thở dài một cái.
Không ngờ Bạch Lập Nhân anh một đời sáng suốt, lại bị hủy ở chỗ này.
"Lên đi"! Anh cúi đầu, nghiêm khắc cảnh cáo "cậu nhỏ" của mình.
Bạn gái anh vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
"Người anh em" bên dưới vẫn ủ rũ như cũ, không lên được dù chỉ là một chút.
"Đứng lên!" Bạch Lập Nhân nâng "cậu nhỏ" của mình lên, cố sức lay.
Giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, nếu nó cứ không chịu cứng lên thì có khi Bạch Lập Nhân sẽ phế nó đi trong cơn tức giận cũng nên.
Vậy mà cho dù có lắc thêm vài cái nữa, "cậu nhỏ" cũng không chịu khuất phục, một chút cũng không phản ứng.
Cũng đúng thôi, tay trái sờ tay phải thì làm sao mà có cảm giác?
Bạch Lập Nhân đột nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm tấm ảnh.
Vẻ mặt anh bây giờ trông cực kì nghiêm túc, hệt như đang nghiên cứu khoa học.
"A" "Ư", "Ưm..."
Tiếng ti vi ngoài phòng khách vô cùng phối hợp với tình hình, liên tục vang lên âm thanh "thống khổ" của Thư Kỳ, rất chân thật, dường như chỉ cần anh mở cửa, sẽ thấy màn biểu diễn tươi mát bên ngoài.
Bạch Lập Nhân chấn chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nhìn chằm chằm Thư Kỳ trong tấm hình, chăm chú nhìn vào đôi môi chỉ cần hé mở cũng có thể khiến tâm tình đàn ông nhộn nhạo.
Thật sự là một đôi môi xinh đẹp.
Bạch Lập Nhân xốc lại tinh thần, bắt đầu vừa nhìn vừa vuốt "người anh em".
Anh cố gắng nhớ lại cảnh trong phim tối hôm qua, dùng một ít cách trong đó.
Ngẩng mặt, cố gắng tập trung.
Nghĩ đến môi Thư Kỳ, nghĩ đến môi Thư Kỳ.
Tưởng tượng thêm một chút, nghĩ đến cảnh "cậu nhỏ" của mình ở trong đôi môi xinh đẹp đang hé mở kia.
Thế nhưng...
Chỉ là ảo tưởng mà thôi, trong đầu anh không cách nào có thể đưa "cậu nhỏ" của mình vào đó.
Khoang miệng chẳng khác nào một cái ổ đầy vi khuẩn, con người sau khi ăn cơm, trong miệng còn lại ít thức ăn, có thể tạo ra vi khuẩn, sau đó bắt đầu ở trong khoang miệng, lợi... phát triển với tốc độ chóng mặt.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là thấy buồn nôn rồi.
Vậy thì nghĩ đến bộ phận bên dưới của phụ nữ đi? Tưởng tượng đến cảnh làm tình mãnh liệt sôi trào đi.
Bạch Lập Nhân tựa lưng vào gương, mặc cho cái lạnh giá của tấm gương thấm vào cơ thể.
"Cậu nhỏ" vẫn ủ rũ trong bàn tay như cũ, hầu như sắp bị chính bản thân anh bóp nát.
Không được, anh thực sự không được.
Cổ Bạch Lập Nhân lạnh buốt,anh đứng hồi lâu, lâu đến nỗi sốt ruột muốn một cước đá bay cái chậu rửa bên cạnh.
Anh đứng thẳng dậy, lạnh lùng rửa tay.
Mười ngón tay được anh rửa sạch sẽ, đặc biệt là đầu ngón tay, Bạch Lập Nhân kìm không được, phải lấy bàn chải chà đi chà lại nhiều lần.
Rửa tay xong, anh vẫn chưa vội vàng mặc quần áo để ra khỏi nhà tắm.
Anh biết, ai đang đợi anh ngoài cửa.
Anh không muốn phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của cô.
"Không sao, lần sau lại cố gắng". Anh biết, cô nhất định sẽ an ủi mình như thế.
Nhưng cô nào biết, sự an ủi đó càng khiến anh thêm phiền não.
Bạch Lập Nhân lau khô tay, lại hít sâu một hơi.
Làm lại lần nữa.
Bạch Lập Nhân đưa tay chạm vào "cậu nhỏ" của mình.
"Người anh em" bị bàn tay lạnh buốt của anh chạm vào, rụt lại thêm một chút.
Cố gắng nhìn Thư Kỳ lần nữa.
Anh thừa nhận, lời nói của y tá ngày hôm qua quả thật đã kích thích anh.
Chân Diệu Diệu đã bắt đầu co rút, anh không thể tiếp tục đợi thêm được nữa.
Bạch Lập Nhân thở dài, chăm chú quan sát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của Thư Kỳ.
Nhìn môi cô ấy, nhìn môi cô ấy, không nghĩ đến vi khuẩn nữa.
Tập trung, tập trung.
Không hiểu vì sao, một đôi môi xinh đẹp khác lại hiện ra trong đầu Bạch Lập Nhân.
Đôi môi đó, vừa nhìn đã thấy mê người, chỉ cần khẽ hé nhẹ, không cần tô son, cũng đã vô cùng quyến rũ, chỉ cần như thế đã có thể gợi lên ham muốn, khiến người ta lưu luyến quên đi tất thảy.
Trong đầu không nhịn được lại hiện lên hình ảnh đôi môi anh vồ lấy cái miệng nhỏ nhắn của Diệu Diệu, sau đó cái lưỡi nóng hổi luồn vào miệng cô, dùng sức ôm trọn lấy hơi thở của cô.
Thật ra, anh chưa lần nào thực sự hôn cô cả.
Không biết có phải do bàn tay mình kéo lên kéo xuống khiến "cậu nhỏ" đau đến không chịu được hay không, nó cuối cùng cũng cứng lên, từ từ căng phồng ngẩng đầu.
Anh nhắm mắt, bắt đầu nghĩ đến cơ thể của Diệu Diệu, cảm giác mềm mềm, mịn màng lúc tiếp xúc trên đầu ngón tay.
Nếu hôm đó, anh không để ý đến chuyện cô đang hôn mê mà thô bạo chiến lấy cô.
"Bạn thân" bên dưới bắt đầu uy phong lẫm lẫm.
Thân thể cô giống như một con rắn nước mềm mại, đôi chân mê người đang cuốn lấy hông anh, rên rỉ thống khổ, muốn anh chiếm đoạt cô mạnh hơn nữa.
Trong lòng bàn tay, máu đang chuyển động với tốc độ nhanh hơn, anh vuốt "người anh em" của mình ngày một nhanh, nhanh đến độ đôi tai dần ửng đỏ.
"Bạn trai..." Diệu Diệu dùng giọng nói êm dịu của mình ôm lấy anh, nhìn chăm chú vào mắt anh, sau đó hôn anh.
Ánh mắt Bạch Lập Nhân không còn tiêu cự, chỉ có sao sáng đầy trời, cảm giác sung sướng chưa bao giờ có xông lên đầu.
Anh ngồi xổm xuống, dùng tay kia với lấy chậu rửa.
Bởi vì anh biết, có cái gì đó, sắp đi ra.
Thật tốt quá.
"Bạn trai..." Diệu Diệu dắt tiếng gọi.
Anh tiếp tục ngẩng mặt, cố gắng duy trì cảm xúc đang dâng trào, "tiếp tục" bước tiếp theo.
"Bạn trai..." Tiếng gọi ngoài cửa lại càng lớn hơn.
Đừng để ý đến cô!
"Bạn trai, không được cũng không sao! Đừng miễn cưỡng bản thân mình!" Anh vào trong đó lâu quá, Diệu Diệu lo lắng nói tiếp: "Tắm rồi đi ngủ thôi, sáng mai anh còn phải đi làm mà."
Thật sự không được.
Đừng miễn cưỡng chính mình.
Ngày mai
còn phải đi làm.
Mấy câu trên y hệt như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào người Bạch Lập Nhân, lửa nóng hừng hực vừa mới khơi mào bị dập tắt không chút thương tình.
Bạch Lập Nhân khẽ cắn môi mặc quần vào, kéo khóa, sắc mặt tái mét mở cửa phòng tắm ra.
"Liêu Diệu Trăn, em, em em!" Thành sự thì ít mà bại sự có thừa, tức chết anh rồi!!!
Dù gì thì cuối cùng cũng tìm được phương pháp, so với Thư Kỳ, anh càng có hứng thú với cô hơn.
"Bạch Lập Nhân, anh đừng vì em mà ủy khuất bản thân..." Diệu Diệu cúi đầu, tâm trạng xuống dốc.
Cô đã tắt ti vi, trong phòng không hề bị âm tranh mập mờ quấy rầy nữa.
Thật ra mấy ngày nay, cô chỉ cố gắng giả vờ không quan tâm mà thôi.
Cô có thể nhìn thấy sự nỗ lực của anh, cũng rất đau lòng, nhưng cô không muốn khiến anh thêm phiền muộn, chỉ có thể cười đùa che giấu, tích cực phối hợp với anh.
Vừa rồi cô vẫn đứng ngoài cửa, không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mấy ngày nay cô đang làm cái gì vậy?
Anh vì cô mà đi xóa hình xăm, sao cô còn muốn tiếp tục tổn thương anh nữa chứ? Cứ thế này thì chính tay cô sẽ khiến người đàn ông bình thường như anh trở nên lãnh cảm mất.
Bạch Lập Nhân không biết Diệu Diệu đang nghĩ gì, chỉ biết cô vừa mới phá hỏng chuyện tốt của mình.
Không không, là "Chuyện xấu".
Nhìn thấy cô, nhớ tới vừa rồi bản thân có suy nghĩ hèn hạ với cô, Bạch Lập Nhân có chút thẹn quá hóa giận, lập tức chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Sau đó tức giận tung người lên giường.
Dù sao mỗi lần xấu hổ, tính tình đại thiếu gia của anh sẽ phát tác, không cần để ý đến anh, không cần làm phiền anh!
Nhưng Diệu Diệu vẫn mặt dày đi theo.
Tuy trên giường không lõm xuống, nhưng Diệu Diệu đã nằm đâu vào đấy.
Cô ôm anh từ phía sau.
"Đừng giận, được không? Đều là lỗi của em." Diệu Diệu dịu dàng an ủi.
Lưng Bạch Lập Nhân cứng đờ, không hề mở miệng.
"Thật ra, chúng ta cứ sống thế này cũng tốt." Cô nhẹ nhàng nói.
Anh vẫn không thèm để ý tới cô.
"Còn nữa, em gọi anh ra là có chuyện." Diệu Diệu ngượng ngùng thừa nhận.
Vừa rồi, cô ngơ ngác đứng trước cửa nhà tắm, không hiểu sao lại to gan ý ra một cách.
"Chuyện gì?" Rốt cuộc Bạch Lập Nhân cũng quay đầu, nghiêm túc hỏi.
Người bạn trai này của cô tuy tính tình không tốt, nhưng những lúc anh không hài lòng, chỉ cần cho anh một bậc thang, anh sẽ lập tức bước xuống.
Bạch Lập Nhân sẽ không thực sự bỏ rơi cô, để tránh làm gãy bậc thang giữa hai người.
Anh không thích cãi nhau, càng không thích xảy ra chiến tranh lạnh.
"Em muốn..."
"Em muốn..."
Cô ấp a ấp úng.
"Em muốn cái gì? Côca hay khoai tây chiên?" Thường những lúc cô lắp bắp thì không có chuyện gì tốt cả.
Nha đầu này hay có thói quen ăn vặt trên giường.
Tuy Bạch Lập Nhân hơi khó chịu, nhưng vẫn hỏi.
Từ sau khi nuôi quỷ, nhất là khi cô học được hấp công đại pháp, cuộc sống của anh càng ngày càng thêm phiền phức, vì anh phải cực khì đau khổ mà ăn hết mấy món ăn đó vào bụng.
"Em muốn... muốn anh" Diệu Diệu lấy hai tay che mặt mình, cuối cùng lấy can đảm, nói một hơi với tốc độ nhanh: "Anh cởi quần áo ra đi!"
Éc? Uống Côca, ăn khoai tây chiên cũng phải bắt anh cởi quần áo nữa hả?
Bạch Lập Nhân kinh ngạc.
Vì hình như anh nhận thấy được điểm không đúng.
"Em, em" Ý nghĩ này, thực sự quá táo bạo, Diệu Diệu xấu hổ muốn chết.
Hóa ra, cho dù xem rất nhiều phim cấp ba, cô vẫn không thể xem bản thân là người có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng mà...
Cô không muốn trong chuyện này, chỉ có anh là người phải cố gắng.
"Nếu, anh đồng ý làm... em... em dùng miệng... giúp... giúp anh..." Anh hiểu mà, anh phải hiểu, vì Diệu Diệu không còn mặt mũi đâu mà nói thêm.
Suy nghĩ táo bạo kia luôn quanh quẩn trong đầu cô, nếu cô có thể dùng miệng hút thực ăn, có thể dùng môi cắn đũa, vậy tại sao không thử một chút, học theo mấy động tác trong phim.
Tuy rằng cô không biết có thành công được không.
"Anh... anh... anh không đồng ý sao?" Diệu Diệu vùi cả gương mặt đang đỏ hồng vào ngực anh, cả phòng yên ắng, cô còn có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.
Cô chờ nghe đáp án của anh.
Béo: Chắc chết *Khụ, tiết học giới tính bắt đầu.
Bình thường đầu dương v*t (quy đầu) được bao phủ bởi lớp da được gọi là bao quy đầu. Bao quy đầu dính vào dương v*t ở nơi tiếp giáp giữa thân và đầu dương v*t. Bao quy đầu không dính với đầu dương v*t, và có thể kéo da quy đầu lên để bọc lộ đầu dương v*t.
Hầu hết trẻ khi mới sinh ra có hiện tường dính bao quy đầu vào quy đầu và chúng ta không thể kéo bao quy đầu lên được. Ðiều này là bình thường. Khi trẻ lớn bao quy đầu sẽ tách dần khỏi quy đầu và chúng ta có thể dễ dàng kéo bao quy đầu lên, thông thường quá trình tách này sẽ hoàn chỉnh khi trẻ được 5 tuổi.
Hẹp bao quy đầu là tình trạng lỗ mở của bao quy đầu hẹp không thể kéo lên để bọc lộ đầu dương v*t và gây hẹp lổ tiểu vì thế cản trở dòng nước tiểu.