Từ sau khi Diệu Diệu rời công tác, Bạch Lập Nhân làm việc đến sứt đầu mẻ trán.
Chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã sa thải tổng cộng sáu thư kí, người làm việc lâu nhất cũng chỉ có hai ngày.
Anh không chịu được mấy người phụ nữ đầu óc chậm chạp, hơn nữa còn háo sắc nhìn chằm chằm anh.
Thật sự là mất đi mới biết quý trọng, so sánh với mấy người lúc nào cũng ti toe có nhiều năm “kinh nghiệm”, thì biểu hiện của Diệu Diệu quả thật tốt hơn rất nhiều.
Trong vòng một tuần lễ đổ lại đây, những cuộc xã giao nào có thể hủy bỏ anh đều hủy, chỉ khi nào không từ chối được mới đành miễn cưỡng đi ứng phó một mình.
Vì anh cần thời gian để thích ứng với việc cùng một người phụ nữ xa lạ tham gia các bữa tiệc, bản năng của anh cho biết tật xấu nghiện sạch sẽ thế nào cũng phát huy.
Hiện tại, anh cần tìm một người có thể tin tưởng để giao chức thư kí, sau đó mới từ từ chuyển giao công việc.
Như vậy mới không cần phải đến kiểm tra sổ sách mỗi buổi chiều, đối với chuyện phòng tài vụ có trăm ngàn lỗ hổng, anh cực kì đau đầu.
“Tổng giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn ạ.” Một cuộc điện thoại nội tuyến gọi đến
Mấy cuộc phỏng vấn ngày xưa đều do Diệu Diệu lo liệu, hiện tại sao anh phải gánh luôn thế này?!
“Được, ba người một lượt, để họ bước vào.” Anh yêu cầu tốc chiến tốc thắng, dù sao nếu có chọn được người thì khả năng mới làm được nửa ngày, anh sẽ lại nổi giận dọa đối phương sợ hãi đến mức bỏ của chạy lấy người.
Sở dĩ xếp ba người vào một lượt, ngoài tiết kiệm thời gian, cũng có thể kiểm tra mức độ bình tĩnh của đối phương.
Anh cần một thư ký có cách ăn nói cẩn trọng, khéo ứng đối, chứ không phải dạng người vừa gặp vấn đề đã luống cuống tay chân.
Tuy rằng trước kia Diệu Diệu cũng như thế, theo thời gian mới dần dần thành thục.
Có lẽ bọn họ không ngờ người phỏng vấn lại là một soái ca trẻ tuổi như anh, nên mới vòng thứ nhất đã cực kì thảm hại.
Hồ sơ của ba người đến phỏng vấn, anh đều đặt ở ngăn kéo.
Khi người tiếp theo tiến vào, anh đang tiếp điện thoại, cũng không chú ý đến gương mặt của bọn họ.
Cất điện thoại đi, anh cầm một tập hồ sơ lên xem.
Hiện tại, ngồi trước mặt anh là một cô gái dung mạo đoan trang ngay thẳng, cực kì nữ tính.
“Cô Trương, xin hỏi hiện tại cô có đang quen bạn trai không? Sắp tới có kế hoạch kết hôn hay sinh con gì không?” Anh hỏi một vấn đề mà không ai phòng bị trước.
Cô gái thành thật trả lời: “Tôi có quen bạn trai, định sẽ kết hôn trong năm nay.”
Anh thích ánh mắt của đối phương, có vẻ ngay thẳng.
Nhưng.
“Ngại quá, tôi muốn tìm một thư ký có thể ổn định công việc từ hai đến ba năm, hơn nữa tính chất công việc yêu cầu phải đi công tác rất nhiều, thật xin lỗi, có lẽ cô không thích hợp lắm với yêu cầu này.”
Phụ nữ một khi đã lên kế hoạch kết hôn sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái khác nhau, nào là mang thai, rồi nghỉ hậu sản. Hơn nữa thái độ của chồng đối với việc thường xuyên đi công tác chắc chắn không thích. Chỉ cần nghĩ đến những khả năng này, anh đã không muốn tuyển.
Tiếp theo là cô B.
“Cô Trần, tại sao lại rời công ty cũ vậy?”
Bộ dạng cô B sau khi nhìn thấy anh có hơi thất thần một lát, rồi lập tức khôi phục được bình tĩnh: “Vì tôi thấy sự nỗ lực của tôi không được đền đáp một cách xứng đáng.”
“Không xứng đáng nghĩa là sao? Ý cô là tiền lương à?” Anh trực tiếp hỏi.
“Không, tiền lương chỉ là phụ, chủ yếu là khi làm việc tôi không có cơ hội để khẳng định bản thân, cũng không có cơ hội được khen ngợi, cái tôi cần là cảm giác được xem trọng!” Tài ăn nói của đối phương rất tốt, chậm rãi trả lời.
Thực dối trá.
Bạch Lập Nhân cảm thấy rất chán ghét những người nghĩ thế này nhưng lại nói thế khác.
Anh ở bên ngoài xã giao đã đủ mệt rồi, thật sự không muốn tuyển một thư ký mà bản thân phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đối xử chẳng khác nào sủng vật.
Anh phát hiện, bản thân rất nhớ đến thái độ đòi tăng lương của ai kia, chỉ độc một câu: “Anh tăng lương nghĩa là xem trọng tôi, không tăng lương nghĩa là không xem trọng tôi.” Đơn giản bao nhiêu? Chân thật bao nhiêu?!
Nhưng Diệu Diệu càng chân thật bao nhiêu, anh lại càng muốn khi dễ cô bấy nhiêu, cố ý tăng cho người khác hai trăm, còn cô chỉ một trăm, cũng chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng chán chường của cô thôi.
Suốt tuần nay, anh thường cầm văn kiện trong tay, như thói quen đi đến cửa hô: “Diệu Diệu, xử đẹp nó đi!”
Rồi đột nhiên tỉnh ngộ, Diệu Diệu đã thôi việc rồi.
Trước kia, chỉ cần quay người lại đã có thể nhìn thấy bóng dáng cô, nhìn thấy sự hiện hữu của cô, anh vốn nghĩ đó hẳn là chuyện đương nhiên.
Ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn không bao giờ phải che dấu chuyện gì cả.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, chỉ hai năm mà thay đổi công việc những ba lần? Công ty có thể khẳng định năng lực của cô, trông qua thành tích làm việc của cô cũng không có bao nhiêu, cái quan trọng là vấn đề về tâm tính kìa. Ngại quá, tôi cảm thấy cách nói của cô rất phù phiếm, công ty tôi chắc không thể đáp ứng yêu cầu của cô được rồi.” Bạch Lập Nhân khép hồ sơ lại.
Cô B lảo đảo rời đi.
“Cô Đỗ…” Tay anh vừa mở lý lịch đối phương ra thì ngẩn cả người.
Đỗ San San…
Anh cầm tấm ảnh thẻ tao nhã đơn độc trên mặt giấy lý lịch lên.
“Em, Đỗ San San, 25 tuổi, trước mắt không quen bạn trai nào cả, sắp tới cũng không có kế hoạch kết hôn hay sinh con, không có phàn nàn gì về mức lương, càng không phải loại người có tài nhưng không gặp thời.” Cô cười khẽ: “Yêu cầu tiền lương chỉ cần ở mức vừa phải là được, chủ yếu là muốn học thêm chút ít kinh nghiệm mà thôi!”
Bạch Lập Nhân day day trán.
“Sao cô lại đến đây? Muốn mời tôi đi ăn cơm sao?” Bạch Lập Nhân tự nhiên khép hồ sơ lại.
Cô C này, anh đang chuẩn bị hạ bút ghi ba chữ “không hợp cách.”
“Không! Em đến
để phỏng vấn!” Đỗ San San chủ động vươn tay mở hồ sơ của mình ra, đặt trước mặt anh.
“Cô đang đùa gì vậy? Muốn tích lũy kinh nghiệm thì đến công ty của cha cô là được rồi!” Bạch Lập Nhân lại khép hồ sơ lại.
“Anh chưa nghe tin gì sao? Công ty nhà em có một con hổ, gióng chống khua chiêng đòi cải cách, mấy người có “gốc gác” trong công ty đều cảm thấy bất an, vì không phải bị sa thải thì cũng là chuyển công tác!” Đỗ San San rất kiên nhẫn, lại một lần nữa mở tập hồ sơ của mình ra.
“Học ngành quản lý ở nước ngoài về có khác, đúng là người nhà cũng không nhận.” Anh có nghe nói về chuyện này.
Cải cách như vậy chẳng khác gì một đòn trí mạng cho gốc rễ con cháu trong công ty, nhưng đối với Đỗ gia thì lại là chuyện tốt.
“Nhưng không phải chuyên ngành chính của anh ta không phải quản lý sao?” Anh hỏi.
Bạch Lập Nhân luốn rất có hứng thú với tin tức trong ngành, cho nên hiện tại tán gẫu với Đỗ San San vài câu cũng có vài phần thú vị.
Chủ yếu là anh muốn biết, tên dê xồm Đan Thiểu Quan kia có phải đang bị lưu đày đến một góc sáng sủa mát mẻ nào đó rồi không?
“Vì anh ta học thêm văn bằng quản lý, nên cha em không chỉ để anh ta làm trưởng phòng marketing, mà còn giao chức phó tổng cho anh ta nữa.” Đỗ San San tuyệt đối không ngại đem việc xấu trong nhà đi kể.
Bạch Lập Nhân nhíu mày: “Vậy nếu cô còn ở lại, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?” Không thể mù quáng tin tưởng như vậy được.
“Đúng, hiện tại em mới biết trường học không hề dạy chúng ta cách đối phó với cục diện hiện tại như thế nào! Cho nên em mới muốn ra bên ngoài làm việc để tích lũy kinh nghiệm, sau khi cứng cáp sẽ trở lại áp đảo con hổ kia!” Đỗ San San còn thật sự hưng phấn.
Bạch Lập Nhân trầm mặc.
Quả thật hiện giờ cô ấy chỉ có hai phương án để thay đổi cục diện, một là nhanh chóng tìm một ông chồng có năng lực để tiếp quản công ty, hai là không ngừng vươn lên.
“Vì vậy, em không phải đang đùa với anh, em thực sự rất chú trọng đến cơ hội này, hy vọng anh cho em một cơ hội để chứng minh, chứng minh em không phải không làm được gì!” Cô khẩn cầu.
…
Lúc xem xong phim, thấy Tiết Khiêm Quân nghe điện thoại, Diệu Diệu mới biết hôm nay anh có hẹn đi xã giao.
“Thật ra lúc nào đi xem phim cũng được mà, anh không cần…” Tuy Diệu Diệu là trợ lý của anh, nhưng cô cũng không rõ lịch trình của anh cho lắm.
Vì anh là một cấp trên rất tự lập.
“Anh nhớ em mà.” Anh không lái xe, nên hai người họ tản bộ từ rạp chiếu phim về nhà.
Đầu óc anh không lúc nào là không hoạt động, đối với chuyện công việc lúc nào cũng tính toán cẩn thận, hai người không suy nghĩ thua thiệt, cứ lẳng lặng tản bộ như vậy thật thoải mái.
Nghe bốn chữ kia xong, Diệu Diệu ngượng đến chín mặt.
“Gần đây thái độ của em đối với anh rất xa cách. Có phải anh làm sai chuyện gì không?” Tiết Khiêm Quân giả vờ vô tội hỏi.
Diệu Diệu cả kinh.
Trực giác của anh không phải tốt bình thường.
“Không có, chỉ là em thấy…” Diệu Diệu nói được một nửa thì ngưng, rốt cuộc cũng không thể nói ra.
Cô có thể nghĩ gì nói nấy, hay muốn hỏi cái gì thì hỏi đối với Bạch Lập Nhân, nhưng với Tiết Khiêm Quân thì không thể.
Cô chần chờ, đang định nói vừa một lý do nào đó thì…
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy.” Anh cười nhẹ.
“Chỉ là, từ nay về sau, những lúc không cười nổi anh sẽ không cố gắng cười trước mặt em nữa.”
Diệu Diệu rung động, ngưng mắt nhìn Tiết Khiêm Quân.
“Em phản đối?” Anh cố ý bày ra vẻ mặt mất mát.
“Không có.” Diệu Diệu cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay.
“Không có là tốt rồi!” Anh cũng phá lệ, cười ra tiếng.
Tiết Khiêm Quân vươn tay nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, quấn quít.
Buổi tối 9 giờ 30, vì còn có kế hoạch khác nên sau khi nói chuyện với Tiết Khiêm Quân xong, cô lập tức muốn chấm dứt buổi hẹn.
“Đợi một chút!” Diệu Diệu nhìn cửa thang máy đang dần khép lại, hô to.
Người trong thang máy thấy cô vội vội vàng vàng chạy đến thì giơ tay nhấn nút giữ cửa.
Diệu Diệu đang định lau mồ hôi, thấy người đứng giữ cửa trong thang máy thì mừng rỡ: “Bạch Lập Nhân! Đã lâu không gặp!”
Bạch Lập Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời.
“Tôi đang định tìm anh đây!” Diệu Diệu rất vui vẻ: “Có nhận được tin nhắn của tôi không?”
“Có, tối nay mười giờ, vẫn chưa muộn.” Khuôn mặt anh vẫn rất lạnh lùng.
Chết tiệt, vừa rồi khi ở cửa, anh lại nhìn thấy cảnh bọn họ tình chàng ý thiếp chào tạm biệt nhau.
Có cần phải ngọt ngào vậy không? Thấy gớm!