Dù sao, theo như hiểu biết của cô về Bạch Lập Nhân, hôm đó cô biến quan hệ của hai người họ trở nên căng thẳng như vậy mà hôm nay anh vẫn tham gia, quả thực là “kỳ tích”. Hoặc là, có khi nào hôm nay anh tham gia là vì cô, muốn trào phúng vài câu khiến cô xấu hổ, khiến cô mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè không? Dù sao như vậy mới phù hợp với tính cách hẹp hòi của anh.
Nhưng Bạch Lập Nhân không có.
Cả đêm đều vô cùng trầm mặc.
Chỉ là…
“Diệu Diệu, công việc mới của cô sao rồi? Sếp mới có tốt không? Có xem trọng cô không?” Tiểu Vĩ thoải mái tán gẫu với mọi người chán chê rồi lại quay sang Diệu Diệu, ra vẻ vô tình thuận miệng hỏi.
Cả người cô bỗng cứng đờ.
Vấn đề này, cô có thể không trả lời sao?
Tiểu Vĩ đây có phải đang thông đồng với Bạch Lập Nhân, cố ý đến chọc cho cô xấu hổ không?
“Vì cô không chịu trở về công tác nên Lập Nhân còn phải luống cuống tay chân mấy ngày liền, may mà bây giờ cũng tìm được một thư ký hợp ý.” Tiểu Vĩ tiếp tục nói, cười toe toét: “Thế nào? Giám đốc mới của cô chắc không khó hầu hạ như Bạch Lập Nhân đâu nhỉ?”
Xem đi xem đi, đích thị là cố ý gây khó dễ cô!
Diệu Diệu vùi đầu vào ăn.
Mấy người khác không tìm đề tài khác mà đều không chịu buông tha cho cô, trêu ghẹo.
“Diệu Diệu, giám đốc mới của cô có trẻ không? Có đẹp trai như Bạch Lập Nhân không?”
“Diệu Diệu, thì ra cô vì trai đẹp mà bỏ rơi Bạch Lập Nhân của chúng tôi nha, trách sao hôm nay cậu ta trầm mặc như vậy…”
“Diệu Diệu, cô như vậy là không được nha, cũng quá vô tình đi, điển hình là người thấy trăng quên đèn!”
Mấy người kia đúng là lũ quấy rối, trước kia cũng hay gán ghép cô và Bạch Lập Nhân để trêu ghẹo.
Ngày trước đối mặt với tình huống này, Diệu Diệu vô cùng “nhanh trí”, lúc nào cũng hài hước bày ra vẻ mặt u oán, hé lộ “tin nóng”: “Thật ra, mọi người không biết rồi, hai người Bạch Lập Nhân và Tiểu Vỹ sớm đã không còn trong sáng, cứ lấy tôi ra làm vật ngụy trang, che dấu mối tình son sắt…”
Lúc nào cũng bị cô nói nhăng nói cuội nên từ đó về sau mọi người bắt đầu tìm được đề tài mới, đem hai người đàn ông độc thân ra đùa giỡn, không bao giờ động chạm gì đến cô nữa.
Dù sao Bạch Lập Nhân cũng chẳng khi nào tham gia họp lớp, còn Tiểu Vĩ vốn là người hài hước bẩm sinh, rất dễ trêu chọc, thậm chí còn phụ họa thêm vài câu: “Bị Diệu Diệu nhìn ra rồi sao? Đúng vậy, tôi thèm nhỏ dãi Bạch Lập Nhân đã lâu, rất muốn biến cậu ta thành trai cong a.”
Nhưng hôm nay Diệu Diệu chỉ biết cúi gằm mặt vào bát cơm, không chịu ngẩng đầu, càng không cần bàn đến chuyện nói đùa với đám người bọn họ.
Thấy cô có điểm kì lạ, Tiểu Vĩ sinh nghi, đang định truy vấn.
Dù sao Diệu Diệu là nhân tài hiếm gặp, nếu chỗ làm mới không được vui vẻ thì anh cực kì hoan ngênh cô quay trở lại công ty.
“Khó có dịp mọi người tụ tập lại một chỗ, hôm nay ông lại là chủ xị, không định kính mọi người một ly sao?” Nam chính bị “vứt bỏ” đột nhiên lên tiếng, chủ động phá vỡ không khí trầm mặc, lấy ly rượu nhắc nhở anh.
Tiểu Vĩ sửng sốt một hồi, dù sao Bạch Lập Nhân cũng là người không thích uống rượu, nên cho dù có nhận rượu người khác mời cũng không bao giờ mời lại người ta, chỉ cần không phải tiệc xã giao thì chưa bao giờ chủ động mời ai uống rượu.
Chuyện này, thật
Thần kì
“Đúng đúng, bữa nay tôi mời! “Khó có dịp” mời! Tôi kính mọi người, tôi kính mọi người!” Tiểu Vĩ cố ý nhấn mạnh chữ “mời” - “khó có dịp”, thức thời cầm lấy ly rượu cười cười.
Vẻ mặt Bạch Lập Nhân không chút thay đổi: “Một ly không được, mời một vòng đi.”
“Ầy, huynh đệ, ngày thường ông không ra tay, vừa ra tay là muốn bức chết người á!” Tiểu Vĩ la oai oái.
“Tửu lượng ông rất tốt, có thể uống ba bốn bình rượu một lúc.” Bạch Lập Nhân nhẹ nhàng phun ra một câu hãm hại đối phương.
“Ầy! Tiểu Vĩ, Bạch Lập Nhân cũng bán đứng ông rồi, hôm nay khó mà được ông thay phiên kính rượu, kính hết một vòng nha!” Mọi người dời đi lực chú ý, ai nấy đều nhao nhao đòi kính rượu, đã sớm vứt cái chủ đề lúc nãy ra khỏi đầu.
Diệu Diệu thở dài nhẹ nhõm.
Cô cảm kích nhìn về phía Bạch Lập Nhân, anh đang trò chuyện cùng một người bạn, vẫn giữ nguyên tư thái cao ngạo, liếc mắt nhìn cô một cái cũng không thèm.
Aizz, lần này cô đắc tội anh không nhỏ rồi.
Nhưng, không hiểu sao, Diệu Diệu lại thấy tâm mình ấm lên hẳn.
Cô biết, vừa rồi anh cố ý giúp cô giải vây.
...
Chè chén một hồi, mỗi lần bạn bè tụ họp, không khí lúc nào cũng vui vẻ, khó tránh khỏi việc ai nấy cũng nhiều hơn vài chén.
Cuối cùng, một người bạn ngoại tỉnh đề nghị, đã đến đất Ôn Châu sao không lên núi Nhạn Đãng? Tức thời được rất nhiều người hưởng ứng.
Bởi vì lái xe từ đây đến đấy cũng phải mất một tiếng, nên mọi người tần tản đi hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người họ ở lại.
Mấy người còn ở lại không đi được, không phải muốn về nhà, mà là…
Ninh Ninh uống rượu vào thì mượn thế làm càn, cứ ôm đèo đẽo cánh tay Bạch Lập Nhân, nước mắt nước mũi cũng đều lau hết vào ống tay anh: “Bạch Lập Nhân, anh không biết trước kia tôi thích anh đến mức nào đâu?!”
Biết, ai chẳng biết, trước kia theo đuổi người ta hoành tráng như vậy, hiện tại người ta thấy bụng bà thế kia mới không ghẹo nữa thôi, không ngờ vẫn còn “tịch mịch” á?
“Tốt xấu gì trước kia anh cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì sao lại không cho tôi một cơ hội?!” Ninh Ninh sống chết ôm lấy tay anh, chẳng khác gì gấu túi.
Bạch Lập Nhân bị người ta bôi bôi trét trét lên người, mặt đã xanh như tàu lá, nếu không phải ngại đối phương là phụ nữ có thai thì anh đã trực tiếp xách cổ ném đi từ lâu rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh không thích tham gia họp lớp.
“Amen! Thật khó coi!” Hạ Thiên
vẽ trước ngực một hình thập giá, biểu tình thông cảm, nhưng thật ra đang ngầm sung sướng khi thấy người gặp họa: “Bạch Lập Nhân, thấy Ninh Ninh thương thầm anh N năm rồi, anh để người ta mượn rượu làm càn ôm cho thỏa lòng đi.”
Mượn rượu làm càn, mượn cũng quá hay luôn, ngồi ôn chuyện cũ có thể khiến thanh xuân trở về được cũng tốt.
“Buông ra!” Có người không nhịn được rống lên.
Cái người đang ôm anh rất khủng bố, lại còn dám dùng cái bụng tròn xoe cọ cọ vào người anh.
Đến chết ngất mất!
“Không buông!” Ninh Ninh còn cố tình hưởng thụ cái ôm lần nữa.
“Ninh Ninh, mày bỏ qua cho Bạch Lập Nhân đi, đừng có giở trò bá vương ngạnh thượng cung a!” Hiểu Vũ thế mà còn kéo ghế ngồi xuống xem náo nhiệt.
Hiện trưởng còn lại năm sáu người, nhưng không ai có ý định qua giải vây cho Bạch Lập Nhân, khó có được trò hay để xem, mọi người cũng không muốn bỏ qua.
Chỉ có đại tỷ ngốc tên Diệu Diệu là không tiếp tục đứng nhìn Ninh Ninh chuẩn bị giở trò với Bạch Lập Nhân được nữa…
“Ninh Ninh, đừng xằng bậy, chú ý dưỡng thai!” Diệu diệu vội vàng đi qua kéo Ninh Ninh, dùng sức kéo lấy.
Trời ạ! Mất mặt quá!
Cô rất hiểu Bạch Lập Nhân, nếu còn bức anh, hẳn nào cũng trực tiếp ngất cho bọn họ xem.
Ninh Ninh bị kéo ra càng khóc lợi hại hơn: “Diệu Diệu, mày nói xem tại sao Bạch Lập Nhân lại không thích tao? Nếu anh ấy thích tao, nếu anh ấy thích tao…”
Bạch Lập Nhân phiền muốn chết, vừa tìm được chút tự do đã lập tức đi tìm khăn tay.
Chịu không nổi mà! Nếu, nếu không vì… Anh còn lâu mới đến loại họp lớp nhàm chán này!
“Diệu Diệu, khi đó nếu Bạch Lập Nhân đồng ý chấp nhận tao, hiện tại có khi anh ấy mới là cha cục cưng trong bụng tao!” Ninh Ninh say khướt, khóc đến lê hoa đái vũ.
Trán Bạch Lập Nhân lặng lẽ rớt xuống ba vạch hắc tuyến.
Giả thuyết này trực tiếp khiến anh đen mặt.
Anh thèm vào! Chỉ tưởng tượng đến cảnh Ninh Ninh khả năng đã N ngày chưa tắm rửa, động vào da anh cũng đủ chết rồi, càng miễn bàn đến chuyện thân thiết với cô ta.
Gớm muốn chết!
“Diệu Diệu, Bạch Lập Nhân nhất định sẽ là một người chồng rất tốt, nhất định là một người cha rất tốt đúng không? Không giống lỗ hổng kia của nhà tao…” Ninh Ninh giống như bị cái gì đó kích thích, hoàn toàn nói năng lung tung, vừa khóc lại vừa cười nháo loạn.
“Đúng đúng đúng, anh ta chắc chắn sẽ là người chồng tốt, người cha tốt, ai gả được cho anh ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Trán Diệu Diệu cũng nổi đủ ba vạch hắc tuyến, trả lời lung tung.
Ai cũng không để ý rằng cái người đang cuống cuồng tìm khăn tay nọ bỗng dưng dừng động tác lại.
“Bạch Lập Nhân, anh thích con trai hay con gái? Chúng ta sinh con gái được không?” Ninh Ninh còn thâm tình la lên.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên bị chọc đến độ cười to không ngớt.
Chỉ có Diệu Diệu muốn cười cũng cười không nổi.
Cô ôm lấy Ninh Ninh, giúp cô đỡ lưng, dịu dàng nói: “Ninh Ninh ngoan, nghĩ cho cục cưng trong bụng một chút…”
Hiện tại, xung quanh Diệu Diệu tràn ngập hào quang mang tên tình thương của mẹ, khiến Bạch Lập Nhân đứng bên cạnh chỉ có thể bình tĩnh nhìn cô.
“Là con gái, tao không muốn!” Mắt Ninh Ninh sưng đỏ, vẫn tiếp tục vừa khóc vừa cười.
Khóe mắt Diệu Diệu cay cay.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên không hiểu rõ tình huống, chỉ có cô là biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Hiện trường hỗn loạn.
Mà Tiểu Vĩ không thèm đếm xỉa gì đến hiện trường, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Hiểu Vũ.
Đêm nay, Hiểu Vũ cũng đã công bố tin muốn kết hôn, vốn dĩ là người yêu đã chia tay nhiều năm, hẳn là nên hào phóng cười chúc phúc đối phương.
Chỉ là, biết đối phương sắp được gả cho một người tốt hơn mình, là đàn ông, lòng kiêu ngạo bị hao tổn, trong lòng cũng không thoải mái.
Đây chính là nỗi tự ti của một người đàn ông, luôn muốn trêu chọc phụ nữ, cũng hy vọng cô ấy sẽ không gặp được ai đó tốt hơn mình.
…
“Bạch Lập Nhân, nếu không tôi ly hôn, cắp theo hai đứa con gái đi theo anh nha!”
Ninh Ninh lại đột nhiên nâng ly rượu bước đến, chỉ vào bụng mình rồi bước về phía Bạch Lập Nhân.
Gương mặt tuấn tú của Bạch Lập Nhân biến sắc, vội vàng tránh đi.
Trước cảnh tượng hỗn loạn này, Diệu Diệu nổi giận kéo Ninh Ninh ra ngoài.
“Làm ơn đi, mày không thấy mất mặt à?!” Cô dắt tay “Ninh Ninh” vừa đi vừa lầm bầm mắng.
Vì quá mất mặt, lại đang nổi giận nên Diệu Diệu không hề chú ý, bàn tay cô nắm ra ngoài có gì đó không thích hợp.