Hai ngày nay, cô chỉ phải học mỗi một món, đó chính là “đi xuyên tường”.
Sau khi “xuyên tường” để về “nhà”, Diệu Diệu phát hiện phòng này không còn giống như phòng của cô trước kia nữa.
Nơi đây giờ nhiều dương khí lên hẳn.
Bạch Lập Nhân đã chuyển qua đây rồi sao? Shit! Mấy hôm nay nói chuyện điện thoại, cô vẫn luôn khuyên nhủ, vậy mà anh toàn hừ lạnh, khiến cô làm gì cũng phải để ý đến cảm xúc của anh.
Hóa ra là cố ý nói thế cho cô nghe thôi.
Tuy Bạch Lập Nhân đang ở trong phòng ngủ, nhưng luồng dương khí vẫn cứ truyền ra từ khe cửa.
Diệu Diệu cười gượng.
Không ngờ có một ngày cô lại phải sợ luồng dương khí dồi dào mà xưa nay mình vẫn dựa vào, quả nhiên muốn có lợi cũng không phải dễ mà.
Cô không dám tới gần phòng ngủ, cũng không biết nên ở chỗ nào, chủ yếu là dường như cô đang bị “bệnh”, khắp người đều đau nhức, như đang chìm trong biển lửa.
Liệu có phải cô biến thành một con quỷ bệnh tật rồi không?
Cơ thể ngày càng nóng, Diệu Diệu vùi mình trên sô pha ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra ầm ầm.
Lúc này đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía Diệu Diệu.
Bạch Lập Nhân đã hơn ba mươi giờ chưa được nghỉ ngơi, lẽ ra phải vô cùng mệt mỏi, thế nhưng anh lại không hề buồn ngủ chút nào.
Anh cứ lăn lội trên giường.
Do đó, dù người trần, nhưng anh vẫn xuống giường, lững thững đi tới bàn đọc sách, ngồi xuống, mở máy tính lên.
Trong ổ E có mấy file hình, đều là hình chụp trong đợt dã ngoại công ty tổ chức vào năm ngoái, lúc đó, anh bắt buộc phải tham gia, nhưng vì ngại bẩn nên cách mọi người một khoảng khá xa.
Do quá buồn chán nên anh đành nghịch máy ảnh, chụp vài tấm cho đồng nghiệp.
Bây giờ để ý mới phát hiện, trong mười tấm thì có đến tám tấm là có Diệu Diệu.
Đêm càng khuya, Bạch Lập Nhân chỉnh chế độ chuyển hình tự động.
Từng tấm từng tấm, như một thước phim quay chậm, xuất hiện trước mắt anh.
Đầu tiên là ánh mắt đen láy của Diệu Diệu, Diệu Diệu ngồi trên mặt cỏ gặm đùi gà, gương mặt lấm lét, nụ cười ngờ nghệch.
Trên đời mà thiếu đi một người ngu ngốc như thế, hẳn sẽ rất buồn chán?
Cô ấy sẽ chết sao?
Nghĩ đến từ “chết”, Bạch Lập Nhân cảm tưởng như có một mũi tên đang hung hăng đâm sâu vào tim mình.
Lúc em gái mất, anh cũng rất khó chịu, giống như hôm qua, San San ở cùng anh, sau đó dưới sự an ủi của cô, anh bắt đầu từ từ học được cách chấp nhận.
Thế nhưng, tại sao bây giờ lại không được?
Nếu đổi lại là Diệu DIệu, nếu Diệu Diệu thực sự không tỉnh lại... Có phải anh cũng phải học cách chấp nhận không?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy khó thở, anh không dám tưởng tượng thêm chút nào nữa.
Thực ra anh đã sớm không thể không thừa nhận, cảm giác với cô và người khác hoàn toàn không giống nhau.
Đã có lúc, sự tồn tại của cô tựa như không khí, có thể bị lãng quên nhưng không lúc nào không hiện diện.
Nghĩ đến đây, Bạch Lập Nhân tựa lưng vào ghế, viền mắt không kìm được lại ửng đỏ.
Nhất định phải tỉnh lại!
“Hức…”
Sao lại có tiếng khóc? Trẻ con ở nhà bên cạnh à? Không phải?
“Hu hu...”
Âm thanh này vô cùng quen thuộc.
Bạch Lập Nhân mở to mắt, hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay là rằm tháng Bảy.
Anh vốn là người lớn gan, không bao giờ tin vào chuyện thần thánh ma quỷ. Vì thế, anh mở cửa phòng ngủ ra.
Nhưng tiếng khóc đột nhiên ngừng lại.
Bạch Lập Nhân đóng cửa lại.
“Hu hu hu... Bạch Lập Nhân, tôi đói bụng quá.”
Người nào nửa đêm nghe được âm thanh này chắc chắn cũng sẽ bị hù chết, vậy mà nhịp tim của anh chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
Bởi vì, giọng nói này thực sự quá quen thuộc.
Trước đây, mỗi buối tối người nào đó tan làm đều gào khóc như thế.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, cô ấy đã chết? -
“Diệu Diệu, là cô sao?” Mở cửa, anh lớn tiếng hỏi.
Tiếng khóc lại ngừng lại.
Bạch Lập Nhân lắc lắc đầu, tự nói với chính mình, tất cả đều là ảo giác, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Đóng cửa lại, anh đang muốn lấy điện thoại, gọi tới bệnh viện hỏi thăm một chút, xem có phải cô ấy xảy ra chuyện gì hay không.
“Hu hu hu... Bạch Lập Nhân, anh có thể nghe thấy tôi nói chuyện đúng không? Thực sự nghe được đúng không? Bụng tôi thật là đói, đói ơi là đói.” Âm thanh như thể vừa khóc vừa cười.
Anh lại vội vàng mở cửa ra.
Thế nhưng vẫn không có gì.
Chẳng lẽ, mình nghe nhầm sao?
Bạch Lập Nhân lại đóng cửa một lần nữa.
“Hu hu hu... Bạch Lập Nhân, anh làm tôi bỏng muốn chết.” Thật sự là giọng nói của con người ngu ngốc kia, cô ấy đang bất mãn.
Nóng? Anh làm gì mà khiến cô nóng?
Anh lại muốn mở cửa.
“Anh đừng mở cửa, mau đeo vòng tay tôi tặng anh vào đi.” Lần này, Bạch Lập Nhân xác định giọng nói này thực sự có tồn tại.
Thực ra, anh không mê tín, hoàn toàn không mê tín, cũng không tin trên đời này có quỷ, đây là vấn đề hoàn toàn vô lý.
Nghe được những âm thanh kỳ lạ là do đại não của con người, trung khu thính giác ghi nhận sai sóng điện dẫn đến kết quả sai lầm thôi, có thể vừa rồi tinh thần khẩn trương nên trung khu thính giác bị cản trở, lúc này, không thể nào là ma quỷ đang nói chuyện được.
Bạch Lập Nhân mở ngăn kéo, lấy vòng tay hắc diệu thạch ra rồi lập tức đeo vào.
Anh nhớ rõ, cô từng nói, anh là dương nam, ma quỷ không thể đến gần.
Anh cũng không biết chuyện này là thế nào, thà tin là có còn hơn không.
Đây hoàn toàn không phải là anh.
Bạch Lập Nhân lập tức mở cửa.
“Bạch Lập Nhân, Bạch Lập Nhân…” Dương khí nồng nặc biến mất, Diệu Diệu đang ở trước mặt anh đung đưa.
Anh thấy tiếng cô? Vậy cũng có thể nhìn thấy cô chứ?
Từ lúc gặp chuyện không may đến giờ, Diệu Diệu cảm thấy vô cùng chán nản, rất yên lặng, bây giờ cuối cùng cũng có người nghe được giọng nói của cô, sao mà không hưng phấn cho được.
May mà hôm nay là ngày lễ đặc biệt, từ trường của con người và hồn phách có thể cảm ứng lẫn nhau.
Hoặc là vừa rồi Bạch Lập Nhân đang nghĩ đến cô?
Bạch Lập Nhân nghe được bên cạnh có âm thanh, nhưng không nhìn thấy gì cả.
“Cô ở chỗ nào?” Ang nôn nóng.
“Tôi ở bên tay phải anh.” Diệu Diệu vui vẻ trả lời.
Hy vọng những buổi tối thế này có thể kéo dài thêm vài ngày.
Nhưng cô biết đó là chuyện không tưởng, mỗi năm chỉ có một rằm tháng Bảy mà thôi.
Bạch Lập Nhân vươn tay ra nhưng chẳng có gì trong không khí cả.
“Rốt cục cô đang ở chỗ nào?” Anh nóng nảy: “Có gan thì đi ra ngay cho tôi!”
Miệng lưỡi và tính cách đều thiếu kiên nhẫn như nhau.
Bởi vì nếu cô ấy có thể xuất hiện ở đây, thì chỉ có một khả năng, Diệu Diệu đã chết.
Anh hận người phụ nữ này muốn chết, lại có thể vì Tiết Hồ Ly mà tự sát!
Diệu Diệu nhìn thấy vẻ giãy dụa điên cuồng, xen lẫn dữ tợn trên gương mặt điển trai của Bạch Lập Nhân, gương mặt thể hiện rõ tâm trạng của người đó, điều này chứng tỏ hiện tại anh đang rất bực.
Anh ta lên cơn như thế là sao? Hơn nữa giọng nói lại còn đầy vẻ chán ghét không buồn che dấu.
Có phải Bạch Lập Nhân khinh cô là quỷ nên không muốn gặp? Sợ nhìn thấy cô rồi lại nghĩ rằng cô muốn làm phiền? Hay vì người quỷ khác biệt?
Diệu Diệu vốn dĩ đang vui vẻ, nhưng vì thân phận khác biệt, nháy mắt lại cảm thấy tự ti.
Cô im lặng tránh xa anh.
Tên đáng ghét, kiêu ngạo, không có tình người!
Diệu Diệu lại một lần nữa dò dẫm quay về “nơi ở mới”, im lặng khóc.
“Cô đang ở đâu?” Thấy bên người không còn bất kỳ âm thanh gì, Bạch Lập Nhân vội vàng hỏi.
Ở nơi nào? Rốt cuộc ở nơi nào? Anh muốn gặp cô ấy.
“Liêu Diệu Trăn!” Anh nheo mắt hét to, quả nhiên giận dữ.
Vì sao lại không lên tiếng.
Cô có thể vì người đàn ông khác mà chết, chả nhẽ không thể gặp anh một lần sao?
Đừng nghĩ có thể lừa anh, nói mình không có ở trong phòng, anh rõ ràng có thể cảm giác được, bên trong nhà, ở góc nào đó, có tiếng khóc nhỏ như tiếng mèo.
Anh gấp gáp đi đi lại lại trong phòng, Diệu Diệu lại cố chấp không để ý đến phản ứng của anh.
“Rầm” một tiếng, anh đóng sầm cửa phòng.
Diệu Diệu đau thương, cô chỉ biết, Bạch Lập Nhân ghét bỏ cô là ma, không vui khi nhìn thấy cô.
Ôm đầu gối, cô khóc càng thê thảm hơn.
Người phụ nữ này, cô gái chết tiệt này, anh không muốn quan tâm đến cô nữa!
Dù sao cho tới bây giờ, trong lòng cô cũng chưa từng có anh.
Anh chỉ là một người bạn bình thường, chỉ là một người bạn bình thường! Cô đến đây mà ngay cả một câu chào hỏi cũng không thèm nói! Bây giờ nơi tiếp theo cô đến nhất định là chỗ của tên Tiết Hồ Ly yêu quý kia!
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, Bạch Lập Nhân giận dỗi mở ngăn kéo, muốn tháo chiếc vòng ném vào trong.
Cái quái gì chứ, người phụ nữ kia muốn anh mang thì anh phải mang sao? Cô ta không là gì của anh hết!
Thế nhưng, tay anh còn chưa tháo vòng xuống, ánh mắt lại nhìn thấy một cái hộp đen.
Đây là đồ vật kỳ quái mà Liêu Diệu Trăn kia trước khi chuyển nhà có để lại cho anh.
Mở hộp ra, quả nhiên anh nhìn thấy một xấp bùa chú.
Ngày đó, cô dùng bật lửa đốt đống bùa này hòa vào nước, sau đó còn khuyên anh uống hết bát nước bẩn thỉu đó.
“Bạch Lập Nhân, chỉ cần anh uống cạn chén nước này, anh có thể nhìn thấy bọn họ.”
Cô nhất định là muốn chơi anh mà, biết rõ anh hoàn toàn không có khả năng uống hết chén nước lềnh phềnh tro đen kinh tởm đó, nhất định là cố ý chỉnh anh, trêu đùa anh mà!
Nhất định là như vậy!
Anh không phải là “dũng sĩ”, không phải!
Anh sẽ không ngu ngốc như thế, anh sẽ không uống!
Mười phút sau.
Diệu Diệu khóc đến nỗi mũi cũng đỏ bừng, và vẫn đang tiếp tục khóc.
Cửa lại mở ra.
Người đi ra khỏi cửa sắc mặt cực kém, khuôn mặt đẹp trai giờ có thể nói là xanh như tàu lá.
“Liêu Diệu Trăn, rốt cuộc cô đang ở đâu?” Giọng nói vẫn là không có chút kiên nhẫn nào.
“Tôi không thèm để ý đến anh nữa.” Diệu Diệu thấp giọng lên tiếng.
Đáng ghét, cô không muốn để ý đến anh, cô không muốn bị anh “khinh thường”.
Thế nhưng, đúng lúc này, anh lại tìm đúng vị trí, đi tới phòng khách, hướng tới chậu lan dạ hương.
Chậu lan dạ hương này chính là nơi cô đang ở, vừa rồi giọng nói phát ra từ đây.
Bạch Lập Nhân nghi ngờ đẩy lá của đóa lan dạ hương ra.
Anh vốn chỉ muốn thử bậy một chút thôi.
Bạch Lập Nhân không tin được trừng to mắt, trong chậu lan dạ hương, thực sự chứa cơ thể trong suốt của Diệu Diệu, cô đang co người lại ôm đùi khóc.
Đúng thật là Diệu Diệu.
Vẫn là Diệu Diệu mặc lễ phục như trước.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc đến nỗi không thốt thành lời.
“Bạch, Bạch Lập Nhân... Anh, anh nhìn thấy tôi ư?”
Kinh hãi quá độ, Diệu Diệu quên cả khóc, ngửa mặt lên nghi ngờ hỏi.
Không thể nào? Thật sự nhìn thấy cô ư?
Không cần cho cô hi vọng, rồi lại khiến cô thất vọng!
Không hiểu sao cô lại do dự.
Béo: Chương sau còn ai nói Diệu Diệu là người thất tình? Rõ là rất vui vẻ chiếm tiện nghi của người khác ╮(╯▽╰)╭