"Liêu Diệu Trăn, tốt nhất là cô nói rõ ràng ra cho tôi. Tại sao tôi lại cần dùng cái thứ đó!?" Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Bạch Lập Nhân lập tức gào lên.
Trên đường vừa hay có người đang chạy bộ buổi sáng, trân trối nhìn anh.
Anh lập tức ngậm miệng nhưng vẫn bị Diệu Diệu chọc cho tức sùi bọt mép.
"Rồi, cô nói đi, tại sao tôi lại cần dùng cái thứ đó?" Giọng anh cuối cùng cũng đè thấp xuống, nhưng vẫn còn tức giận đến độ đột nhiên dùng hai tay lắc lắc chậu lan dạ hương trong tay.
Cô bị anh lắc đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Dù sao anh cũng sẽ kết giao bạn gái, đâu thể làm xử nam cả đời như vậy được!" Diệu Diệu ôm chặt lấy lá cây để không bị anh lắc đến văng ra khỏi chậu.
Ôi trời ơi, anh ta thật hung dữ! Cô sợ muốn chết.
Cả đời làm xử nam...
Bạch Lập Nhân trừng mắt, nếu ánh mắt có thể giết người thì từ nãy đến giờ cô đã xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi!
"Ai nói với cô tôi là xử nam?" Thằng ranh con nào dám nói anh như thế! Để anh biết là ai, anh sẽ làm thịt nó.
"Tự tôi… quan sát được." Diệu Diệu không muốn liên lụy người nào đó. Không thể không can đảm thành thật nhận tội.
Ngay cả mẹ cũng nói như thế, chắc chắn không sai được.
"Cô biết rõ vậy sao, tự tin vậy sao? Liệu Diệu Trăn có khi nào cô trốn ở gầm giường nhà tôi không hả?"
Anh cười nhạt.
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng để anh thừa nhận thì thà bắt anh ngay lập tức nhảy lầu cho cô xem còn hơn.
"Người khác có thế không thì tôi không biết, nhưng anh thì khác, anh căn bản là người trời sinh lạnh lùng, chắc chắn đối với phụ nữ không có nhu cầu "thân thể" này đó." Diệu Diệu nhẹ giọng làu bàu.
"Cô làm sao biết tôi đối với phụ nữ không có nhu cầu?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười.
Tốt nhất điều đó nên là sự thật! Sự thật ở đây, là có một thời gian ngắn, anh rất muốn chiếm hữu cô.
"Anh đừng giận mà, tôi cũng chỉ là" Diệu Diệu chột dạ trả lời: "Quan tâm tới sức khỏe của anh mà thôi."
"Cô đúng là rất quan tâm đến tôi nhỉ, quan tâm đến mức dự trữ cả áo mưa cho tôi cơ đấy." Bạch Lập Nhân nghiến răng kèn kẹt.
Người phụ nữ xấu xa, khinh anh không thể làm gì một hồn phách sao?
Diệu Diệu thở hổn hển, càng thêm chột dạ: "Bạch Lập Nhân, thực ra, yêu đương là chuyện vô cùng tốt đẹp."
Chết rồi, thấy anh tức giận như thể đang bị người khác nhục mạ, cô cũng thầm khinh bỉ bản thân.
"Cô là người thất bại, đừng có ở trước mặt tôi thuyết giáo!" Anh khinh thường.
"Bạch Lập Nhân, nghe nói "vận động" đối với đàn ông mà nói vô cùng hưởng thụ… chỉ cần cởi hết quần áo, leo lên giường lắc mông đẩy đẩy vài cái là xong, tuyệt đối không quá một tiếng, quả thực không hề vất vả..."
Sắc mặt Bạch Lập Nhân xanh mét.
Người phụ nữ này đang khuyên anh ra ngoài gieo giống sao? Bản thân cô kinh nghiệm phong phú thì thôi đi, sao lại còn muốn làm bẩn cả anh?
"Thật sự..." Diệu Diệu nuốt nuốt nước miếng: "Sẽ không tốn bao nhiêu sức lực của anh đâu..." Cô nói quá hay!
Ông trời ơi, cầu ông khiến Bạch Lập Nhân kết thúc kiếp làm xử nam của anh ta đi!
"Liêu Diệu Trăn, tôi không ngại đứng bên đường vặt sạch lá của chậu lan dạ hương này đâu." Bạch Lập Nhân lạnh lùng uy hiếp.
Không cần á! Cô đã bị bác sĩ cạo trọc đầu rồi, không cần vặt sạch lá của cô nữa á!
"Tôi không có ác ý, chỉ cảm thấy..." Suy nghĩ đủ một vòng trong đầu, Diệu Diệu không thể làm gì ngoài việc nghĩ ra một lý do khác thật chính đáng: "Tôi chỉ cảm thấy, nếu anh đến già vẫn chưa được nếm thử mùi vị của phụ nữ đã bị tống vào viện dưỡng lão thì thật đáng thương, tôi rất không đành lòng..." Vì sao những lời cô nói, giống hệt bà ngoại sói đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ thế này?!
"Cô cũng thật có tấm lòng!" Ngay cả hàm răng của Bạch Lập Nhân cũng bắt đầu tê dại.
"Nếu anh không kết hôn, mẹ Bạch sẽ rất đau lòng." Cô không có cách nào khác, đành phải tìm một lý do thoái thác khác để đề nghị.
"Tôi thấy, anh khi về già không nên đóng đô ở viện dưỡng lão đâu, vì mẹ Bạch, anh nên đi xem mắt đi!"
Nếu anh ta đi xem mắt, hai người họ hợp nhau thì chuyện của cô cũng có hi vọng rồi.
A men, cô thật tà ác!
Cái gì cô cũng không mong, chỉ mong có thể tìm cách nhặt được cái thứ mà anh và người phụ nữ kia đã dùng qua thôi.
Tuy rằng, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải... ăn luôn.., cô cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên, ngay tức khắp cảm thấy buồn nôn, một chút cũng không cảm thấy đói bụng.
Người bị hại, người bị hại.
Phương pháp này không biết là ai nghĩ ra nữa, thật là thiếu đạo đức!
"Nói đi, cô có mục đích gì?" Lòng Bạch Lập Nhân rét lạnh.
Cô không thích anh, đừng lo, anh cũng chưa nói muốn dây dưa không dứt với cô, nhưng tại sao lại đối xử với anh như thế?
"Bị anh nhìn ra rồi?" Diệu Diệu xấu hổ hỏi.
"Từ trước đến nay cô không phải dạng người giỏi thuyết phục người khác." Rất hiển nhiên, anh nghĩ không ra nguyên do.
Diệu Diệu đành phải nói thật: "Thật ra, tôi muốn anh quen bạn gái cũng chỉ vì bản thân tôi thôi..." Ngẫm lại, Diệu Diệu cũng cảm thấy bản thân thật ích kỷ, anh đối xử với cô tốt như thế, mà cô lại muốn lợi dụng anh.
"Tiếp tục." Lòng Bạch Lập Nhân lại lạnh đi vài phần.
Không sao, đau thế nào anh cũng chịu được, chỉ cần đau một lần là đủ rồi.
Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bị cô cự tuyệt, bị cô ghét bỏ.
"Thực ra, chỉ khi nào anh và bạn gái quan hệ, tôi mới có thể hồi hồn." Diệu Diệu quẫn bách nói.
Thật xấu hổ, cô thật ích kỷ.
Lý do này khiến Bạch Lập Nhân ngẩn người, nửa ngày cũng không thốt thành lời.
Anh không ngờ nguyên nhân cô muốn nói lại là điều này.
"Quên đi quên đi, tôi không ép anh!" Diệu Diệu thật sự không phải tuýp người thích cưỡng ép người khác.
Bọn họ đến cửa hàng gạo nếp.
"Chủ quán, cho hai bát cơm nếp, nửa bát thôi nhưng nhiều đồ ăn và bánh quẩy nhé." Anh dặn dò chủ quán xong, tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, sau đó đặt Diệu Diệu trên bàn.
Bình thường lúc Bạch Lập Nhân đi ra ngoài dùng cơm đều phải lau bàn sạch sẽ trước rồi mới ngồi.
Thế nhưng, hôm nay, anh lại không làm vậy.
Bạch Lập Nhân lấy túi sữa tươi mua ở cửa hàng tiện lợi, cắm ống hút rồi đưa đến trước mặt cô.
Từ đầu
tới cuối, anh không hề nói với cô câu nào.
Ông chủ mang hai bát cơm nếp lên, sau đó Bạch Lập Nhân lấy chiếc thìa mình chưa dùng, xúc hết bánh quẩy và đồ ăn vào trong bát của cô.
"Bạch Lập Nhân..." Thấy anh không nói tiếng nào mà chỉ vùi đầu ăn cơm nếp, Diệu Diệu thấp thỏm bất an gọi.
Anh đột nhiên trầm mặc như thế, cô cảm thấy thật dọa người.
"Làm sao, không phải nói đói bụng sắp chết à?" Anh lạnh nhạt hỏi.
Diệu Diệu rất uể oải: "Tôi thấy được, ngửi được, nhưng lại phát hiện mình không ăn được..." Rất chi là đau buồn mà.
Càng nhìn càng ngửi, bụng càng đói.
"Tôi cũng lực bất tòng tâm." Bạch Lập Nhân lãnh đạm trả lời.
Dù sao cô cũng chỉ là một hồn phách, cũng không chết đói, anh không cần đau lòng vì cô.
Diệu Diệu vuốt bụng, ngơ ngác nhìn anh dùng bữa sáng vô cùng ngon lành, hâm mộ đến mức nước miếng cũng chảy ra.
Mẹ nói, hồn phách mà ăn cái gì, chỉ có thể ngửi mùi thơm của các món ăn thôi, nhưng những thứ bị ngửi qua rồi thì sẽ mất đi hương vị.
Thực ra cô hoàn toàn sẽ không bị đói chết, thế nhưng cô vẫn cứ kêu rên, hơn nữa, cô đã hình thành một thói quen, không ăn gì bụng sẽ đói.
"Bạch Lập Nhân, đẩy túi sữa qua chỗ tôi một chút." Cô năn nỉ.
Bạch Lập Nhân đưa tay đẩy đẩy túi sữa.
Hút mạnh, hút, hút, hút
Đôi môi mọng đỏ chu lại, dùng toàn lực để hút sữa lên.
Thử tới thử lui, cuối cùng, Diệu Diệu uể oải cúi đầu xuống.
Không được.
Mẹ lừa cô, bà nói "mắt trái" của cô có năng lực đặc biệt, có thể làm nhiều chuyện người khác không làm được, thế nhưng bây giờ, một hồn phách như cô ngay cả bài học đầu tiên là dùng đồ ăn cũng không thực hiện được.
Cho dù có lấy được đồng tử tinh* thì Diệu Diệu cũng phải nghĩ cách ăn cho bằng được.
*Nguyên liệu thứ ba ạ *tinh trùng xử nam*:vDựa vào khả năng hiện tại, cho dù đồng tử tinh có đặt trước mặt cô, thì đến tận lúc nó lên men cô cũng không dùng được.
Sờ sờ cái bụng no đến không thở được, Bạch Lập Nhân một người ăn hai phần, ngoài ra còn thêm một túi sữa tươi, loại thức uống mà trước kia anh không bao giờ đụng đến.
Anh ôm chậu phong tử lan trong lòng.
"Bạch Lập Nhân, tôi thật đáng thương." Diệu Diệu dựa vào anh, xúc động khóc không ra nước mắt.
Vị trí của cô bây giờ có thể nghe rõ ràng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh.
"Tự làm bậy, không thể sống." Anh không thấy cô đáng thương tý nào, ai rồi cũng phải trả giá vì hành động của mình thôi.
Diệu Diệu ngay lập tức đoán ra anh đang lạnh lùng giễu cợt điều gì.
Anh ta chỉ suốt ngày chờ cơ hội để chế nhạo cô thôi!
"Tôi không có tự sát." Thật oan uổng mà.
Cô đây là bị mưu sát, không phải tự sát!
Thế nhưng Bạch Lập Nhân hoàn toàn không muốn nghe.
Chỉ là, cuối cùng anh cũng nghĩ thông.
"Vì tôi là dương nam nên nếu tôi lên giường với người phụ nữ khác, cô có thể hồi hồn?" Cái anh cần là xác nhận lại là chuyện này.
Diệu Diệu ngây ra một lúc, cô không ngờ anh sẽ bình tĩnh mà tiếp tục trọng tâm của câu chuyện như vậy.
"Trên nguyên tắc... Là như thế..." Chỉ cần anh dùng áo mưa, sau đó đưa nó cho cô...
Diệu Diệu bất an đưa ra câu trả lời, chỉ cảm thấy dường như lúc ăn điểm tâm, anh đã phải chọn lựa một quyết định gì đó cực kì trọng đại.
"Nhưng mà, có lẽ còn có..." Cô muốn nói, có lẽ còn có phương pháp khác.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại cắt ngang lời cô: "Được rồi, cho tôi ít thời gian."
Sao? Diệu Diệu thất thần.
"Sẽ không để cô đợi lâu đâu." Anh ấn định thời gian chính xác: "Nhưng từ khi quen biết đến khi có thể dễ dàng cởi quần áo lên giường, phát sinh quan hệ thân mật, cô... ít nhất... cũng phải cho tôi thời gian ba tháng." Từ trước đến nay, Bạch Lập Nhân chưa bao giờ là người đàn ông muốn đi tìm tình một đêm.
Cái gì.
"Anh..." Diệu Diệu ngơ ngác, nói không nên lời.
"Có lẽ cô nói đúng, vì mẹ tôi, tôi cũng nên sống như một người bình thường, chứ không phải chờ đến già rồi vào viện dưỡng lão." Nói xong, Bạch Lập Nhân một tay ôm lấy cô, một tay nắm lấy túi thức ăn vừa mới mua, lạnh lùng đứng dậy.
Thế nhưng, bọn họ đã từng hứa hẹn, đợi đến khi về già mà vẫn không có ai muốn lấy, thì có thể làm bạn với nhau.
Diệu Diệu không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào, chỉ có thể tức giận nói: "Thật ra, tôi cũng không gấp như thế..."
Thời gian hai ba tháng, chắc cũng đủ để cô học cách dùng đồ ăn rồi.
Nhưng...
Cô ngước mắt lên nhìn Bạch Lập Nhân, bỗng cảm thấy, anh khi này thật xa cách.
"...Cám ơn..." Cô bật ra câu cảm tạ không rõ cảm xúc.